"...!Thật hay giả?" Chu Tiêu sững sờ tại chỗ, nửa tin nửa ngờ.
Tiêu Sở Dịch có chút buồn cười, rõ ràng là Chu Tiêu vẫn luôn hỏi, nhưng khi cậu nói thật, đối phương dường như lại không tin.
Có lẽ là cảm thấy lời nói này của cậu quá nhẹ nhàng, không thể hiện ra chút trọng lượng gì.
Nhưng đây quả thật không phải là lời nói dối.
Ở một góc độ khác, Thịnh Dư Hàng có ngoại hình ưu tú, tính tình ôn hòa, lại đặc biệt quan tâm cậu.
Cho dù chỉ dựa vào vẻ ngoài của khuôn mặt đó, người bình thường cũng khó mà không có ấn tượng tốt với anh.
Mà Tiêu Sở Dịch cùng Thịnh Dư Hàng ở chung càng nhiều, cũng càng có thể cảm nhận được chỗ quan tâm và dịu dàng của anh.
Nhìn bề ngoài, dù là bạn bè hay người yêu, Thịnh Dư Hàng chắc chắn là kiểu người khiến người ta mang theo vô số kỳ vọng.
Tiêu Sở Dịch tự nhận mình là người phàm tục, vì thế không tránh khỏi sinh lòng cảm động.
Cho nên cậu cũng không phủ nhận mình quả thật có cảm tình với Thịnh Dư Hàng.
Là cái loại cảm tình có thể yêu đương kia.
Tiêu Sở Dịch cất cái chén, quay người nhìn về phía Chu Tiêu.
"Thật." Tiêu Sở Dịch hơi nghiêng đầu, "Chẳng lẽ tôi nói không có, cậu sẽ tin à?"
Tiêu Sở Dịch vừa nói, vừa chậm rãi đi tới trước bàn ngồi xuống, một tay chống cằm, nói tiếp: "Cho dù chỉ nhìn gương mặt kia, cũng sẽ không cảm thấy chán ghét đúng không?"
Chu Tiêu cẩn thận nghĩ lại, phát hiện mình không có cách nào phản bác, nghẹn một hồi, chỉ có thể nghi hoặc hỏi: "Vậy hai người tại sao..." Tại sao lại không ở bên nhau?
"Có cảm tình và ở bên nhau là hai chuyện khác nhau." Tiêu Sở Dịch lại nói, "Nếu như có cảm tình thì có thể ở bên nhau, cậu chẳng phải là chân đạp rất nhiều thuyền sao?"
Chu Tiêu yên lặng ngậm miệng lại, lời này quả thật cậu ta không phản bác được.
Nói dễ nghe một chút thì cậu ta gọi là bác ái*, trên thực tế chính là gặp một người yêu một người.
*Bác ái: Có lòng thương yêu rộng rãi hết thảy mọi người, mọi loài.
(Nguồn: Wiktionary)
Cũng may cậu ta tự biết tính nhẫn nại của mình, nhiều nhất là ngươi tình ta nguyện trêu chọc, cho nên đến nay cậu ta vẫn chưa bị lật thuyền.
Đối với chuyện này, Chu Tiêu sờ sờ trái tim bị đâm thấu một chút, cân nhắc một hồi, cuối cùng chợt hiểu ra.
"Đúng vậy, anh lại không giống loại người thối nát như em." Chu Tiêu nằm sấp trên bàn thở dài, kéo dài giọng điệu cảm khái, "Dù sao Tiêu thiếu gia cũng rất chung tình, nói chuyện yêu đương cũng phải nghiêm túc, đúng không.”
Tiêu Sở Dịch từ chối cho ý kiến ừ một tiếng: "Chuyện cần cân nhắc lại không giống nhau mà thôi."
“Em không phải đang giễu cợt anh.” Chu Tiêu sờ trán bổ sung, “Em cảm thấy anh rất xuất sắc, có thể suy tính tương lai rõ ràng, có thể kiềm chế dục vọng, em hoàn toàn không làm được.”
Chu Tiêu vừa nói vừa thở dài, không biết nên giải thích như thế nào mới tốt, chỉ có thể ỉu xìu nói: "Cơ mà mặc kệ anh muốn làm cái gì, em nhất định sẽ ủng hộ anh.”
"Tôi biết." Tiêu Sở Dịch cười với cậu ta, "Cám ơn cậu."
Mặt mày Tiêu Sở Dịch cong cong, mang theo một tia dịu dàng.
Chu Tiêu nhìn thấy không hiểu sao mặt có chút nóng lên, theo bản năng nhìn đi chỗ khác, ngượng ngùng sờ sờ đỉnh đầu.
Đây là loại tín nhiệm cậu ta gặp phải mà không có bất kỳ tạp chất nào.
Ấn tượng của người thường đối với Chu Tiêu chính là không đáng tin cậy, ngay cả ba mẹ ruột cũng không có kỳ vọng gì đối với cậu ta, chỉ mong cậu ta không gây ra chuyện lớn là được.
Chỉ có Tiêu Sở Dịch không chút do dự tín nhiệm cậu ta, còn bởi vì cậu ta hỗ trợ mà cổ vũ và nói lời cảm ơn.
"Không cần khách sáo như vậy đâu." Chu Tiêu nhịn hồi lâu, tràn đầy tự hào, "Chúng ta là anh em, em nhất định sẽ ủng hộ anh! Vì thế không cần sợ, về sau em sẽ che chở cho anh!"
Lúc này cậu ta hoàn toàn không nhớ tới những nhân mạch cùng bối cảnh của cậu ta còn không đáng tin cậy bằng chính tiêu Sở Dịch.
Tiêu Sở Dịch chỉ dung túng cười cười: "Được.
Vậy thì làm phiền cậu."
Chu Tiêu ngây ngô cười cười, dường như rất thoả mãn.
Tiêu Sở Dịch chỉ cảm thấy buồn cười, sự lo lắng và bất đắc dĩ lúc mới gặp cũng lần lượt tiêu tán.
Chu Tiêu tuy rằng ngốc bạch ngọt, nhưng lại rất chân thành, thật sự làm cho người ta không chán ghét nổi.
Tiêu Sở Dịch mất ngủ đã lâu.
Câu nói của Chu Tiêu cứ không ngừng xoay tới xoay lui trong đầu, khiến cậu khó ngủ.
Những cuộc đối thoại đó chỉ là bề ngoài, nhưng cũng khơi dậy những suy nghĩ phức tạp và sâu sắc trong Tiêu Sở Dịch.
Nỗi nhớ và tình yêu lâu dài chỉ là thứ yếu mà thôi, nhưng quả thực có quá nhiều thứ cần phải suy xét.
Bối cảnh gia đình, tam quan, thói quen, quá khứ,...!của hai người đều là vấn đề nằm trong tầm tay.
Chỉ dựa vào chút thích cùng cảm tình kia, không đủ để xóa bỏ ảnh hưởng của những nhân tố bên ngoài.
Nhưng đây cũng không phải là vấn đề chủ yếu mà Tiêu Sở Dịch băn khoăn.
Không phải là trước giờ chưa từng có ai theo đuổi cậu, cả nam lẫn nữ, học được vài tiết liền tỏ tình với cậu cũng không có gì lạ.
Dù bọn họ là thâm tình hay mới lạ, tất cả đều bị cậu từ chối một cách nhẹ nhàng và xa cách.
Cậu biết rõ một bộ phận tiêu cực bên trong bản tính của mình, những bóng ma u ám lầy lội kia, từ nhỏ đã quấn quanh trên người cậu, nhiều năm không tan.
Nếu bóc trần bản chất của một người, có lẽ không ai có thể chịu được một người chỉ biết nhìn vào bóng tối như cậu.
Mà những người nói thích cậu rồi lần lượt lao tới, chắc cũng chỉ là muốn chiếm được gương mặt tiện lợi kia mà thôi.
Tiêu Sở Dịch từ đầu đến cuối đều nghĩ như vậy.
Kiếp trước khi sức khỏe và công việc ổn định, cậu còn coi mình là "liên lụy", bây giờ tất cả tình huống còn chưa rõ ràng, càng không cho phép cậu phấn đấu liều mình, chỉ có thể giả câm giả điếc, mắt điếc tai ngơ.
Tiêu Sở Dịch mở to hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ còn chưa kéo, ánh trăng bên ngoài liền tràn vào, rơi xuống giường, cũng rơi xuống trên mặt cậu.
Ánh sáng chiếu vào trong tầm mắt, cậu vô thức đưa tay lên che mắt lại.
Nhiệt độ đầu ngón tay hơi lạnh làm cậu dần dần tỉnh táo lại.
Một lúc lâu sau, cậu mới tự giễu cười khẽ một tiếng.
Suy cho cùng, chính là không đủ thích không đủ yêu ——
Thích có thể là một cái gì đó thực sự tồn tại, nhưng còn lâu mới đến mức không thể quay đầu lại.
Cũng không nhìn thấy hy vọng cho tất cả mọi thứ về chuyện này.
Tiêu Sở Dịch là một người tương đối bình tĩnh, lý trí quá độ, nhưng cũng sẽ ngăn cách những tình cảm còn chưa xác định kia ở ngoài cửa.
Nói cách khác, cũng sẽ khiến cậu trở nên hèn nhát theo một phương diện nào đó.
—— vậy nên làm gì đây?
Kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Tiêu cũng hỏi một câu như vậy.
"Chờ đi." Tiêu Sở Dịch nói như vậy, "Đợi đến khi anh ấy hoặc là tôi, nguyện ý tiến thêm một bước..."
Hoặc là mỗi người đều lui ra, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
[Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VoocnhoUwU, những nơi khác đều là reup!!!]
Chu Tiêu sẽ ở lại thành phố B một khoảng thời gian.
Tiêu Sở Dịch luôn không tìm được cậu ta, so với việc cậu là một tên ngốc trên đường, Chu Tiêu ở thành phố B lăn lộn hơn cậu, còn như cá gặp nước.
Cũng may tên kia vẫn nhớ gọi điện thoại cho cậu khi ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng cùng đám bạn xấu suốt đêm.
Chu Tiêu mang theo hai tin tức cho Tiêu Sở Dịch.
Một là chuyện liên quan đến Tiêu gia, ba mẹ Tiêu gia hiển nhiên cũng đã biết cái gì đó, gần đây đối với con trai lớn càng thêm nghiêm khắc.
Ba mẹ Tiêu gia cũng không tính là lớn tuổi, trước đó cũng vì giáo dục con trai lớn mà vung tay làm quản lý một khoảng thời gian, nhưng cũng chỉ là vì để cho con trai lớn lập uy mà thôi.
Hiện giờ anh trai Tiêu gia còn trẻ, xử sự còn có chút non nớt, địa vị cách triệt để vững chắc còn một khoảng cách lớn.
Ba mẹ Tiêu gia lấy lại những gì đã ném cho con trai lớn cũng không phải chuyện khó gì.
Nhưng hiển nhiên điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý và lòng tự trọng của con trai lớn.
Chu Tiêu còn múa may bắt chước sắc mặt âm trầm của anh trai Tiêu gia khi bị đuổi về nhà trước mặt mọi người, mặt mũi tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
Cậu cũng không thích anh trai Tiêu gia — nói không thích có thể hơi ôn hòa, nhưng nói chính xác hơn là cực kỳ chán ghét anh trai Tiêu gia.
Có thể làm cho Chu Tiêu lộ ra vẻ sung sướng rõ ràng như vậy, hiển nhiên tình cảnh của anh trai Tiêu gia quả thật đủ thảm thiết và quẫn bách rồi.
Đối với điều này, Tiêu Sở Dịch đương nhiên rất vui mừng.
Đây chính là một trong những kẻ thù lớn nhất của nguyên chủ.
Anh trai Tiêu gia tên là Tiêu Vũ Trạch, lớn hơn Tiêu Sở Dịch không được mấy tuổi nhưng năng lực cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp liền trực tiếp tiến vào công ty, hoàn toàn được xem như người thừa kế tương lai của công ty.
Đương nhiên người ngoài cũng cho rằng như vậy, bao gồm cả Tiêu Sở Dịch trước đây.
Lúc Tiêu Vũ Trạch tiến vào công ty, nguyên chủ vừa mới đối mặt với kỳ thi đại học.
Nguyên chủ tuy rằng lòng dạ có chút cao ngạo, nhưng trên cơ bản vẫn là sinh viên ưu tú tiêu chuẩn, với thành tích của cậu ta, hoàn toàn có thể tiến vào đại học tốt nhất thành phố A, đồng thời cũng là một trong những trường đại học danh tiếng thế giới.
Mà đại đa số con cái của người có tiền ở thành phố A cũng phần lớn sẽ lựa chọn ở lại thành phố A, người thừa kế là từ đại học đã bắt đầu giúp đỡ gia đình làm việc, mà đám người lăn lộn như Chu Tiêu, lại càng phải ở lại trên địa bàn của mình ăn uống hưởng lạc.
Ngoại trừ những người ra nước ngoài học tiếp, hoặc như nguyên chủ, trực tiếp đến thành phố khác để học đại học, thậm chí còn chọn chuyên ngành không liên quan gì đến công ty quản lý, điều này ở thành phố A là vô cùng hiếm thấy.
Người tinh ý tự nhiên có thể nhìn ra được nguyên chủ làm như vậy là để tránh hiềm nghi.
Không phải người thừa kế nào trong gia tộc cũng đều đủ vững chắc, cũng không phải ai cũng cam tâm sống qua ngày như Chu Tiêu.
Giống như Tiêu Vũ Trạch có cảnh giác và thù địch đối với em trai mình, cũng không phải là có một không hai.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, từ nhỏ quan hệ của cậu ta và anh trai đã không tốt, cũng may ba mẹ cũng không bất công, không để cho nguyên chủ chịu ủy khuất gì.
Dù sao cũng là anh em nhà mình, nguyên chủ tuy rằng không thích anh trai, nhưng cũng không nghi ngờ thân phận người thừa kế của anh ta.
Tiểu thiếu gia đã từng kiêu ngạo phóng đãng, cảm thấy tự dựa vào chính mình cũng có thể sáng tạo ra sự nghiệp thuộc về mình.
Cho nên đổi một nơi khác rồi bắt đầu lại từ đầu cũng không phải vấn đề lớn gì.
Nguyên chủ đến thành phố B quả thật một phần lớn nguyên nhân xuất phát từ anh trai Tiêu gia, nhưng khi đó quan hệ giữa bọn họ không mặn không nhạt, miễn cưỡng còn có thể gọi nhau là anh em.
Cẩn thận nghĩ lại, bọn họ khi còn bé tuy rằng không quá hợp nhau, nhưng thật ra anh trai Tiêu gia cũng không thật sự làm ra hành vi gì tổn thương nguyên chủ.
Cho đến khi nguyên chủ bỏ nhà ra đi, người anh từng lãnh đạm dần dần trở nên hoà ái, mối quan hệ giữa hai người lần đầu tiên trở nên thân thiết hơn.
Lúc đầu ba mẹ Tiêu gia còn vì chuyện này mà cảm động hồi lâu, cho rằng hai đứa nhỏ rốt cuộc cũng lớn rồi, không cần lo lắng nữa.
Nhưng không ai biết rằng đây chỉ là khởi nguồn của mọi bi kịch.
Nếu như Thẩm Bích Tiêu là người trực tiếp giết nguyên chủ và ba mẹ Tiêu gia, thì Tiêu Vũ Trạch chính là động lực lớn nhất thúc đẩy hắn.
Trong cốt truyện, không tốn nhiều giấy mực về anh trai Tiêu gia, trọng điểm đều là mối quan hệ yêu hận tình thù giữa Thẩm Bích Tiêu và nguyên chủ.
Nhưng từ trí nhớ của nguyên chủ đã chết kia, đợi đến khi cậu ta bị Thẩm Bích Tiêu lừa gạt ký hợp đồng, gián tiếp khiến Tiêu gia gặp khó khăn, Tiêu Vũ Trạch bắt đầu dần dần bại lộ dã tâm của mình.
Đợi đến khi người Tiêu gia phản ứng lại, Tiêu Vũ Trạch đã móc sạch gia sản Tiêu gia, thậm chí nhìn ba mẹ nuôi mình hơn hai mươi năm chết đi mà mặt không chút thay đổi.
Tiêu gia hoàn toàn bị xé nát, không lâu sau nguyên chủ cũng không chịu nổi gánh nặng lựa chọn tự sát.
Thẳng đến khi chết, nguyên chủ vẫn không biết vì sao anh trai của cậu ta lại làm ra chuyện như vậy.
Khi đó nguyên chủ đã tràn đầy tuyệt vọng, không thể nghĩ thêm nữa, Tiêu Sở Dịch đã xem qua ký ức của nguyên chủ từ nhỏ đến lớn, ngược lại có chút suy đoán.
Ngay từ đầu ba mẹ Tiêu gia là muốn đem quyền thừa kế cho đứa con trai nhỏ —— chỉ là con trai nhỏ đã bị con trai lớn thù địch tẩy não nhiều năm, căn bản không nghĩ tới quyền thừa kế.
Ba mẹ Tiêu gia không phải loại người tùy tiện chiều chuộng con cái.
Cái khác tạm thời không nói, ba mẹ Tiêu gia đều là người có vẻ ngoài xuất sắc, là tuấn nam mỹ nữ tiêu chuẩn, dù không còn trẻ nhưng phong hoa vẫn không giảm.
Bản thân nguyên chủ tự nhiên không cần phải nói, là người đẹp tiêu chuẩn, cùng mẹ Tiêu gần như chính là từ một khuôn đúc ra.
Thời điểm ba người bọn họ đứng chung một chỗ, căn bản không cần chủ động mở miệng, người bên ngoài có thể đoán ra bọn họ là một nhà ba người.
Mà ngoại hình Tiêu Vũ Trạch không thể nói là kém, nghiêm túc mà nói cũng khá đẹp trai, nhưng so với ba người kia lại không cùng đẳng