Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

46: Ôm


trước sau


Ngay phía trên là trần nhà trắng như tuyết, mùi nước khử trùng mờ nhạt vẫn còn quanh quẩn nơi chóp mũi.
Cửa sổ mở ra một khe hở, luồng không khí lưu thông thổi tung rèm cửa lên xuống nhẹ nhàng.
Ánh sáng ban mai chiếu qua khe hở của cửa sổ kính và rèm cửa sổ, tạo ra những tia sáng và cái bóng nhấp nhô trên mặt đất.
Bệnh viện ở đây không khác gì bệnh viện mà Tiêu Sở Dịch đã ở nửa năm, trang nghiêm túc mục nhưng lại khiến người ta không thích nổi.
Chỉ có người trước mắt dường như là cảnh đẹp trong tranh, khiến cho tâm tình người ta vui vẻ hơn rất nhiều.
"Buổi sáng tốt lành, Thịnh tổng." Tiêu Sở Dịch lười biếng đáp lại, trong thanh âm mang theo chút khàn khàn vừa mới tỉnh dậy.

Cậu một bên nói, một bên cố gắng ngồi dậy, nhưng vì kéo tới vết thương mà không nhịn được "xít" một tiếng.
Lúc đó cậu cũng không nghĩ nhiều, không ngờ vết thương gây ra lại không nông như vậy.
Vấn đề quan trọng nhất là vị trí của vết thương quá xấu hổ.
Chỉ cần hơi động một chút, đau đớn ban đầu lập tức biến thành đau như kim châm, đồng thời còn lan tràn ra toàn thân.
"Đừng nhúc nhích." Thịnh Dư Hàng đè vai cậu lại, không dám dùng sức quá mạnh, nhưng trước khi Tiêu Sở Dịch dừng động tác, anh cũng không buông tay, "Bác sĩ nói em mấy ngày nay tốt nhất là nên nằm trên giường tĩnh dưỡng."
Tiêu Sở Dịch khẽ cau mày nhịn trận đau nhức kia, không dám cử động nữa.
Giọng điệu Thịnh Dư Hàng ôn hòa, hoàn toàn không có ý trách cứ cậu, nhưng từ lời nói và biểu cảm của anh Tiêu Sở Dịch có thể nhìn ra anh không đồng ý.
Đúng vậy, dù sao anh cũng đã dặn dò cậu mấy lần phải cẩn thận.
Hơn nữa buổi sáng mới hẹn buổi tối sẽ cùng đi ăn cơm, kết quả...
Một lúc nổ hai quả mìn, nếu Thịnh Dư Hàng thật sự không có cảm giác gì, giờ phút này anh đã không ở đây.
“Xin lỗi, em lại lỡ hẹn rồi.” Tiêu Sở Dịch thở dài, cúi đầu nhận lỗi, nhìn ánh nắng ban mai bên cửa sổ, hỏi: “Hiện tại...!Em ngủ bao lâu rồi?”
“Cũng không lâu, không đến hai ngày.” Thịnh Dư Hàng cười đáp.
Cuộc gọi cuối cùng của bọn họ là vào buổi chiều chủ nhật, dựa trên thời gian để tính toán, lúc này cũng đã là buổi sáng thứ ba.
Sự không vui của Thịnh Dư Hàng gần như tràn ra.
Tiêu Sở Dịch khó chịu sờ sờ mũi: "Vậy anh không cần phải đi làm sao?"
"Bên công ty không có chuyện gì lớn, làm ông chủ, quyền nghỉ ngơi vài ngày của tôi vẫn có." Thịnh Dư Hàng dừng một chút, sau đó lại chủ động nói, "Bên nhà trường cũng đã xin nghỉ, một tháng nghỉ bệnh, sẽ có giáo viên khác đến dạy thay, nhưng hiệu trưởng nói khi em xuất viện có thể trở về liền để nhìn xem."
Tám phần là sợ cậu vừa đi, nhóm học sinh ban bảy lại náo loạn.

Tiêu Sở Dịch nuốt xuống nghi vấn suýt bật ra khỏi miệng, ánh mắt nhìn quanh, tránh khỏi tầm mắt của Thịnh Dư Hàng, sau đó hỏi: "Lâm Cảnh Thăng bên kia, chính là..."
“Người đâm em.” Thịnh Dư Hàng cắt ngang lời Tiêu Sở Dịch, khóe miệng kéo xuống vài độ, nụ cười có chút lạnh lùng, “Hắn ta đang ngồi xổm ở đồn cảnh sát.”
Tiêu Sở Dịch yên lặng gật đầu: "...!Ồ.

Luật sư ——"
Thịnh Dư Hàng lập tức nói tiếp: “Tôi đã liên hệ với người chuyên phụ trách loại vụ án này rồi.”
Lâm Cảnh Thăng nhất thời xúc động đâm Tiêu Sở Dịch là sự thật, nếu không phải Tiêu Sở Dịch phản ứng kịp thời, tránh khỏi chỗ yếu hại, vết thương cũng tương đối nông, thì tính mạng có lẽ đã gặp nguy hiểm, điều này đã đủ để gánh tội giết người không thành.
Cho dù Thịnh Dư Hàng không ra tay hỗ trợ, Tiêu Sở Dịch trực tiếp báo cảnh sát, cũng đủ để hắn ngồi tù vài năm.
Về phần sau khi bị Thịnh Dư Hàng nhắm tới, có lẽ số năm ngồi xổm lại gấp đôi đi.
Lâm Cảnh Thăng xúc động dễ cáu kỉnh, tâm tư mẫn cảm, tuy rằng về sau tình hình gia đình chuyển biến tốt đẹp, ở trước mặt người khác ngụy trang che dấu bộ mặt xấu xa cuồng nhiệt kia, nhưng hắn vẫn là người cực kỳ sĩ diện.
Nếu nói đám lưu manh là những kẻ già đời, ngồi xổm ở ngục giam không đau không ngứa, nhưng đối với Lâm Cảnh Thăng mà nói, loại chuyện này chính là vết nhơ lớn gần như muốn mạng già của hắn.
Hơn nữa, nhà hắn về bản chất khác với những kẻ nhàn rỗi xã hội đó, lời nói, việc làm và danh tiếng của hắn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ gia đình hắn, thậm chí cả công ty nhà hắn.
"Công ty nhỏ nhà bọn họ, bất kể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì cũng đủ để sụp đổ hoàn toàn không thể xoay người được nữa."
Thịnh Dư Hàng đề cập đến chuyện này với giọng điệu bình tĩnh, như thể đó chỉ là một việc đơn giản và nhàm chán như tiện tay tung đồng xu vậy.
"Ừm, đúng vậy." Tiêu Sở Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười cũng nhạt nhẽo.
Thịnh Dư Hàng vốn định hỏi chuyện của Lâm Cảnh Thăng và anh trai Tiêu Sở Dịch.
Người bình thường sẽ không vô duyên vô cớ đâm một người không liên quan đến lợi ích, ít nhất cũng có cảm giác chán ghét hoặc căm hận gì đó.
Mà tính cách Tiêu Sở Dịch bình thường hiền hòa lười biếng, đơn giản mà nói chính là quá mức Phật hệ*, ngoại trừ vị Thẩm Bích Tiêu có lỗi với cậu trước đây, còn có anh trai không biết tình huống như thế nào ra, thì cậu gần như chưa bao giờ thật sự cùng người khác kết thù.
*Phật hệ là: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.

(Nguồn: dembuon.vn)
Dựa theo logic suy luận, phản ứng đầu tiên đương nhiên là cân nhắc chuyện này có liên quan gì đến hai người kia hay không.
Nhưng khi Thịnh Dư Hàng nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Sở Dịch, nhìn thấy vẻ mặt quá mức bình tĩnh của cậu, trong lòng chợt run lên.
Anh nghĩ đến một khả năng, nhưng cũng hy vọng rằng đó chẳng qua chỉ là mình suy nghĩ nhiều mà thôi.
Nhưng anh không thể không hỏi.

"Sở Dịch——" Thịnh Dư Hàng gọi cậu một tiếng, ánh mắt dừng trên mặt cậu, "Em...!Không phải cố ý, đúng không?”
Cố ý dẫn người kia ra tay với mình.
Chỉ cần có một cái kíp nổ, tự nhiên đối phó với người kia như thế nào cũng được...
Suy nghĩ này khiến Thịnh Dư Hàng gần như sinh ra một chút sợ hãi và khiếp đảm.
Không phải sợ hãi bản thân Tiêu Sở Dịch, mà là lo lắng cậu không quan tâm đến bản thân mình.
"Hả?" Tiêu Sở Dịch lập tức phản ứng lại anh đang hỏi cái gì, cậu dường như có chút bất đắc dĩ, "Em giống với loại người sẽ cố ý chà đạp thân thể mình à?”
Thịnh Dư Hàng bình tĩnh nhìn cậu, dường như muốn xác nhận một đáp án khiến anh an tâm.
"Thật sự chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, em và hắn đã nhiều năm không gặp, vốn cũng không quen thuộc gì, nhìn bộ dáng của hắn chính là một tên nhát gan, tham sống sợ chết, cùng với loại người chỉ dựa vào vũ lực là có thể trấn áp không có gì khác nhau, nào có thể nghĩ đến hắn dám trực tiếp động dao với em đâu, bên ngoài ngõ nhỏ có giám sát.

Khụ khụ..."
Tiêu Sở Dịch nói một đoạn dài có chút hụt hơi, cổ họng khô rát ngứa ngáy, nhịn không được ho khan.
Ho khan liên lụy đến đau đớn bên hông khiến cậu vô thức cau mày lần nữa.
Thịnh Dư Hàng sốt sắng đứng dậy, bưng ly nước ấm trên bàn đưa đến bên miệng Tiêu Sở Dịch.
"Tôi biết rồi." Thịnh Dư Hàng ngăn cậu giải thích, "Uống nước trước đã."
Chỉ nhìn thái độ của Tiêu Sở Dịch, anh cũng đã tin.
Tiêu Sở Dịch không phải là người thích dài dòng nói nhảm, hiện tại cậu nguyện ý giải thích như vậy, đơn giản chính là muốn anh an tâm.
Mà lời cậu nói cũng không phải nói dối, nhiều nhất chính là...
Khi ý thức được người nọ cầm dao đâm tới, do dự một lát, liệu mình có nên phối hợp với hắn một chút hay không.
Nhưng rất nhanh cậu liền tỉnh táo lại.
Hãy cẩn thận.
Tiêu Sở Dịch vẫn nhớ những gì mình từng đáp ứng với Thịnh Dư Hàng.
Cho nên cậu thật sự có cố gắng để cho mình chỉ nhận một chút tổn thương.
Thẳng thắn mà nói, Tiêu Sở Dịch cũng không thích bệnh viện.

“…Ừm.” Tiêu Sở Dịch dựa vào thành giường, cố gắng tránh dùng quá nhiều lực vào phần bị thương, ngẩng đầu nhìn Thịnh Dư Hàng, cậu vốn định nói gì đó, nhưng khi thấy rõ sắc mặt đối phương thì giật mình.
Lúc này đầu óc và tầm nhìn của cậu đều rõ ràng hơn rất nhiều, cũng chú ý tới dị thường trên người đối phương.
Thịnh Dư Hàng luôn là hình tượng nam thần làm

việc gì cũng thoải mái, dù mệt mỏi đến đâu cũng giữ vững phong thái, chỉ có lúc này mới thấy rõ sự mệt mỏi trên người anh.
Lúc này không chỉ là những vết xanh đen dưới mắt, mà còn là cả người đột nhiên thả lỏng sau một thời gian dài căng thẳng tinh thần.
Giống như dư sinh sau kiếp nạn, cũng giống như sự uể oải và niềm vui sau cơn hoảng loạn.
Tiêu Sở Dịch hoàn toàn không tin những thứ này đều là do mình sinh ra, trong lòng có chút bất an.
Cậu đảo mắt, quét một vòng phòng bệnh trống rỗng ngoại trừ hai người họ.
"Thịnh Giáng Hà đâu? Hai ngày nay..."
Thịnh Dư Hàng đang đặt lại cái ly lên bàn, nghe vậy thì khựng lại.
Đáy lòng Tiêu Sở Dịch lộp bộp một chút: "Làm sao vậy? Có chuyện gì à?”
“...! Vốn định trễ một chút mới nói với em." Thanh âm Thịnh Dư Hàng nhẹ nhàng, dường như có chút khổ sở." Dì Khâu...!Thân thể không tốt lắm, đêm hôm trước vừa được đưa đến bệnh viện cấp cứu..."
Chủ nhật hôm đó chắc chắn là một ngày thê thảm đối với Thịnh Dư Hàng, anh vừa đưa Tiêu Sở Dịch đến bệnh viện, sau khi xác nhận tính mạng cậu không gặp nguy hiểm thì nhận được điện thoại của cháu trai nhỏ.
Bà Khâu đột nhiên té xỉu trong phòng, bảo mẫu sau khi phát hiện đã gọi xe cứu thương ngay lập tức.
Thịnh Dư Hàng vừa lúc ở bệnh viện, vừa sắp xếp xong cho Tiêu Sở Dịch đang hôn mê bất tỉnh, quay đầu lại đi giúp bà Khâu làm thủ tục, ở cùng ba đứa nhỏ và bảo mẫu nhà bọn họ canh giữ suốt một đêm.
Lâm Triết bề bộn nhiều việc, không thể chạy về trong thời gian ngắn.
Bà Khâu có quan hệ rất tốt với Thịnh gia, tuy không ai yêu cầu Thịnh Dư Hàng phải luôn quan tâm đến tình hình nhà bọn họ, nhưng gặp phải chuyện như vậy, anh cũng nhân từ tiếp nhận phần trách nhiệm này.
"Cũng may sáng hôm qua đã được cấp cứu, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng...!Chờ tỉnh lại là có thể xuất viện.”
Những lời còn lại Thịnh Dư Hàng không nói tiếp, chỉ thở dài một hơi.
Mấy năm nay sức khỏe của bà Khâu vẫn không tốt lắm, bác sĩ đã sớm ám chỉ người nhà có thể bắt đầu lo liệu hậu sự, nhưng bà tính tình cứng cỏi, cực kỳ ngoan cường, đến bây giờ vẫn chưa gục ngã.
Giống như rất nhiều lần trong quá khứ, bà giẫm một vòng trong quỷ môn quan, cuối cùng vẫn vòng vo trở về.
“Ra vậy…” Tiêu Sở Dịch giật mình, vừa gật đầu vừa nhìn cành cây khô trụi ngoài cửa sổ, không khỏi vì bà mà cảm thấy có chút may mắn: “May mà dì ấy vẫn còn sống.”
Thịnh Dư Hàng cũng gật đầu theo: "Đúng vậy.


“Vất vả cho anh rồi.” Tiêu Sở Dịch thở dài, “Thịnh tổng đúng thật là một ——”
“Không vất vả.” Mặt Thịnh Dư Hàng không chút thay đổi ngắt lời cậu, “Đều là việc tôi nên làm.”
Tiêu Sở Dịch ngửa đầu nhìn anh một cái, dường như hiểu được vì sao anh lại vội vàng cướp lời của mình như vậy.
Cậu nghĩ đến câu mà cậu gần như đã quen nói, sau khi phản ứng lại thì thấy có chút buồn cười.
Đương nhiên phản ứng của Thịnh Dư Hàng cũng là nguyên nhân khiến cậu muốn cười.

Nhìn rõ ý cười trong mắt cậu, giống như đã nhìn thấu, Thịnh Dư Hàng hiếm thấy có chút ngượng ngùng, khi ý cười trong mắt đối phương càng đậm, anh cũng chỉ cảm thấy bất lực.
"Vậy bây giờ dì ấy vẫn còn ở trong bệnh viện sao?" Tiêu Sở Dịch lại hỏi, "Đợi lát nữa em đi thăm dì một chút.”
"Dì ấy" trong lời nói là chỉ bà Khâu, trên mặt Tiêu Sở Dịch mang theo chút hiểu rõ, Thịnh Dư Hàng đại khái có thể đoán ra suy nghĩ của cậu, nhưng đồng thời cũng có thể tìm ra lý lẽ để phản bác.
Tiêu Sở Dịch có lẽ là cảm thấy anh chỉ vì dì Khâu mà hoảng sợ, còn bản thân cậu chỉ là tình cờ.
Nhưng Thịnh Dư Hàng muốn nói không phải vậy.
Quả thật anh cảm thấy lo lắng và tiếc hận cho sức khỏe của bà Khâu, nhưng trên thực tế bà đã thực sự đi qua hơn phân nửa cuộc đời, đến gần cuối cuộc đời, cũng chỉ còn lại sự thản nhiên, bà cũng đã dạy cho tiểu bối bên cạnh phải thản nhiên đối mặt với kết cục tương lai của bà.
Cho nên mặc dù có nhiều tiếc nuối và tiếc hận hơn nữa, nhưng bất kể kết cục đối phương như thế nào, anh đều có thể bình tĩnh chờ đợi, bởi vì bọn họ đều đã có thể đoán trước kết cục tương lai.
Người thực sự khiến anh cảm thấy sợ hãi chính là Tiêu Sở Dịch.
Ngoài ý muốn bất ngờ như vậy làm cho anh đột nhiên cảm nhận được "thế sự vô thường" là gì, thế giới này mỗi một phút mỗi một giây đều mất đi, ai cũng không thể cam đoan rằng người kế tiếp không phải là mình.
Nhìn sắc mặt người kia tái nhợt nằm trên giường, làm nổi bật màu trắng tinh khiết trong bệnh viện, trong lòng anh như có gì đó nặng trĩu đè nặng vậy.
Thịnh Dư Hàng cũng không biết mình đã ngồi bên giường người hôn mê bao lâu, gánh nặng dồn nén trong đêm dần dần biến thành sợ hãi và lo lắng, cũng biến thành ảo não và hối hận.
Giá như anh đi tìm cậu sớm hơn, giá như anh đi với cậu thì tốt rồi, giá như...!nói ra sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Nhưng mà ánh mắt của người tỉnh lại trước mặt rất rõ ràng, lại chưa bao giờ đề cập đến những điều sâu kín ẩn giấu đó, giống như cậu không hề phát giác ra điều đó, lại giống như cậu đã cảm nhận được, cho nên cố ý lảng tránh.
Thịnh Dư Hàng cho dù muốn mở miệng giải thích cũng không có chỗ xuống tay.
Anh mấp máy môi, tạm thời nuốt xuống những lời kia.
Thôi, trước tiên để cho cậu nghỉ ngơi vài ngày đi.
“Hiện tại dì Khâu còn chưa tỉnh, bảo mẫu nhà bọn họ còn ở đó, không cần quá lo lắng.

Em trước tiên nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng lộn xộn, sau khi vết thương hồi phục rồi đi gặp dì ấy cũng không muộn.”
Thịnh Dư Hàng nói xong, hơi nghiêng tầm mắt: "Đói không? Em đã hai ngày không ăn rồi, tôi đi mua cho em bát cháo.”
Anh quay người định đi, nhưng lại bị một lực đạo nhỏ ở tay áo giữ lại.
Bước chân Thịnh Dư Hàng lập tức dừng lại, anh nghiêng đầu, liền bắt gặp ánh mắt như sao sáng của Tiêu Sở Dịch.
“Thịnh tổng.” Tiêu Sở Dịch gọi một tiếng, mày cong mắt cười, ngoắc ngón tay về phía Thịnh Dư Hàng, ra hiệu cho anh tiến lên.
Thịnh Dư Hàng lo lắng cho vết thương của cậu, tự nhiên thuận theo đi tới, sau đó cúi người trước mặt cậu.
Tiêu Sở Dịch đặt tay lên vai anh.
"Cảm ơn anh." Cậu nói như vậy.
Sau đó đưa tay còn lại qua, cho Thịnh Dư Hàng một cái ôm..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện