Trong lúc mơ mơ màng màng, Thẩm Bích Tiêu chỉ cảm thấy trán mình đau xót.
Sau đó chính là một trận choáng váng, ánh mắt vốn đang nhìn gương mặt hắn cũng không thấy tăm hơi.
Đợi đến khi ý thức của hắn từ trong một mảnh hỗn độn khiến người ta buồn nôn thoáng hồi phục, khuôn mặt kia lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Chỉ là lần này, khuôn mặt lạnh lùng đó đột nhiên ấm áp, nhưng không phải là vì hắn.
Mà là vì người bên cạnh.
Cậu đang mỉm cười với người bên cạnh.
Trong lòng Thẩm Bích Tiêu chợt sinh ra một trận tức giận khó giải thích được.
Nụ cười đó vốn là của hắn, là của một mình hắn.
Kể cả người đó cũng là của hắn.
Cậu rõ ràng đã nói là sẽ vĩnh viễn yêu hắn, sao vừa quay đầu lại cười với người khác rồi?
Thẩm Bích Tiêu vô thức nắm chặt lấy thứ dưới tay, nhưng chỉ sờ đến một tay dính nhớp.
Mùi tanh hôi quanh chóp mũi cũng không thể làm cho hắn tỉnh táo hơn, ngược lại, lại từng đợt kích thích đại não đang mơ màng của hắn, không ngừng tiếp tục kích thích hắn.
Lồng ngực và đại não của hắn dần dần bị lửa giận lấp đầy, trong mắt cũng mang theo một chút ánh sáng tức giận.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp chạm mắt Tiêu Sở Dịch, ánh mắt của người bên cạnh đã nhìn qua trước.
Mặt người kia hình như hơi quen mắt, rốt cuộc đây là ai?
Ánh mắt Thẩm Bích Tiêu lướt qua mặt người nọ, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần hoang mang cùng nghi vấn.
Hắn luôn có cảm giác rằng mình biết người đó, nhưng hắn không thể nhớ được người đó là ai.
Bộ não bị bản năng khống chế không cho phép hắn suy nghĩ sâu xa nữa.
Ánh mắt người nọ như mang theo cái lạnh sông băng địa cực, lạnh đến thấu xương, xuyên thấu như dùi, chỉ liếc một cái đã khiến người ta đau đớn vô cùng.
Thẩm Bích Tiêu đột nhiên giật mình một cái, đại não thanh tỉnh trong chốc lát.
"Chúng ta về nhà đi."
Thanh âm cách đó không xa rõ ràng truyền vào tai Thẩm Bích Tiêu.
Hắn phí sức ngẩng đầu nhìn lại, nhưng ngay cả đứng vững hắn cũng không làm được, chỉ có thể phẫn nộ bất lực nhìn hai người kia chậm rãi đi xa.
Trong vài bước này, bọn họ thậm chí còn không quay đầu lại một lần.
Chỉ để lại Thẩm Bích Tiêu bị ánh mắt lạnh lẽo kia đóng đinh tại chỗ.
Lúc lên taxi, Thịnh Dư Hàng còn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Đây là chuyện bình thường Tiêu Sở Dịch sẽ làm.
Nhìn thấy nụ cười như có như không trên mặt anh, Tiêu Sở Dịch cũng có chút tò mò.
Hiện tại Thịnh Dư Hàng xem ra không phải là đơn thuần vui vẻ, ngược lại giống như là đang vui sướng khi người gặp họa.
Điều này không thường thấy lắm.
"Sao thế?" Tiêu Sở Dịch hỏi.
"Vừa đột nhiên nhớ tới, người kia hình như là Thẩm Bích Tiêu đi."
Thịnh Dư Hàng không có ý giấu diếm, trực tiếp đưa điện thoại cho Tiêu Sở Dịch xem giao diện.
"Nghe nói nhà hắn gần đây rất náo nhiệt, nhưng cũng không nên ngay cả thời gian dạy dỗ con trai cũng không có.
Cho nên..."
Nửa câu sau anh còn chưa nói hết, nhưng Tiêu Sở Dịch đọc xong liền hiểu ra.
Thịnh Dư Hàng nặc danh gửi tin nhắn cho phóng viên truyền thông, nói rằng nghi ngờ mình nhìn thấy đại công tử Thẩm thị đang đắm mình sa ngã ăn chơi ở cửa quán bar, cảm thấy rất có giá trị để các bạn truyền thông quan tâm một chút, cuối cùng còn đính kèm địa chỉ chi tiết.
Gần đây Thẩm thị đang ở trên đầu sóng ngọn gió, ngoại trừ mảng tài chính, các phương tiện truyền thông cũng rất hóng hớt về gia đình này, hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ đều ngồi xổm ở bên cạnh bọn họ.
Chỉ là mấy người Thẩm gia —— nhất là Thẩm Bích Tiêu, cũng không phải là minh tinh, thậm chí cũng không tính là nhân vật công chúng, truyền thông tìm cũng không dễ dàng như vậy.
Bây giờ có tình báo được cung cấp sẵn, truyền thông lập tức giống như ruồi nhặng ngửi thấy mùi, rất nhanh sẽ chen chúc nhau mà đến.
Lúc Tiêu Sở Dịch nhận điện thoại di động, tình cờ nhìn thấy tin nhắn cảm ơn của một phóng viên lịch sự.
Thật sự là quá tổn hại.
Cũng quá cơ trí.
Tiêu Sở Dịch trầm mặc một lát, yên lặng khen ngợi Thịnh Dư Hàng: "Làm tốt lắm."
Thịnh Dư Hàng khiêm tốn mím môi cười khẽ.
Hai người ra ngoài một chuyến, qua lại không tới hai tiếng đồng hồ, chỉ là buổi sáng dậy muộn, về đến nhà đã là giờ cơm trưa.
Trong khi Tiêu Sở Dịch đang làm bữa trưa trong bếp, Thịnh Dư Hàng đã sắp xếp lại chiếc tủ lạnh.
Vốn dĩ Thịnh Dư Hàng định vào bếp phụ giúp, nhưng sau lần thứ hai suýt cắt trúng tay thì đã bị Tiêu Sở Dịch lấy dao đi, đồng thời còn bị đuổi ra khỏi phòng bếp.
Sau đó, anh ngồi ở yên ở bàn ăn ngủ gà ngủ gật.
Một tuần này anh quá bận rộn, đêm hôm trước lại ngủ muộn, thật ra cả người vẫn còn ở trong trạng thái mệt mỏi cực độ.
Nếu không phải Tiêu Sở Dịch bảo anh ăn cơm trưa xong rồi mới ngủ, anh mới cố gắng chống đỡ mệt mỏi, nếu không có khả năng anh đã trực tiếp nằm sấp ở bên cạnh bàn ngủ thiếp đi rồi.
Tiêu Sở Dịch biết anh mệt nên không để anh đợi lâu.
Lúc ăn cơm, Tiêu Sở Dịch liếc nhìn Thịnh Dư Hàng mấy lần, trong lòng tràn đầy hoang mang khó có thể giải đáp.
Cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà hỏi: "Tại sao trước đó anh lại tức giận?"
Thịnh Dư Hàng giật mình, phản ứng hơi chậm, suy nghĩ một chút mới đáp: "Chỉ là có chút không vui mà thôi."
Về phần chỗ nào không vui, anh cũng không nói kỹ.
Chẳng qua hiện tại anh rõ ràng là rất vui vẻ, cả người so với khi vừa mới thức dậy vào buổi sáng hoàn toàn không giống nhau.
Nhất định phải nói, đại khái chính là khôi phục "bình thường".
Tựa như sự dịu dàng thường ngày đã quay lại, tất cả sự sắc sảo ban đầu lộ ra cũng đã được thu về, trên mặt đều là ôn hòa.
Tiêu Sở Dịch hỏi: "Là bởi vì Kiều Hạc Dương sao?"
Thịnh Dư Hàng mất một lúc mới ghép được tên với người cụ thể, anh gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Một phần nguyên nhân mà thôi.”
Tiêu Sở Dịch càng thêm hoang mang nhìn anh một cái: "Hả?"
“Hai ngày trước có gặp bạn học trung học.” Thịnh Dư Hàng nói, "Cũng có thể là do quá mệt mỏi, cho nên có chút không hứng thú.”
Bạn học trung học của Thịnh Dư Hàng vốn không liên quan gì đến Tiêu Sở Dịch.
Chỉ trừ một người là Thẩm Bích Tiêu.
Tiêu Sở Dịch đại khái đã đoán được nguyên nhân, có chút bất đắc dĩ: "Vậy sao anh lại không nói?”
"Bởi vì tôi tin em." Thịnh Dư Hàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Sở Dịch, mặt mày nhu hòa, lại mang theo chút áy náy, "Nhưng vẫn không vui nổi, sẽ khiến em khó chịu sao?”
"Lần sau vẫn là trực tiếp nói cho em đi." Tiêu Sở Dịch thở dài, thậm chí còn muốn trợn mắt trừng anh một cái, "Nghẹn thì sẽ giày vò người, cẩn thận nghẹn ra bệnh đấy.”
Đang nói, cậu dừng một chút, lại nói tiếp: "Chuyện này thật ra cũng không có gì, lần sau anh muốn em đánh tên lưu manh Thẩm Bích Tiêu kia bao nhiêu lần thì cứ việc nói thẳng đi.
Nếu anh thật sự không có thời gian, em phát video trực tiếp cho anh cũng không thành vấn đề."
"Phụt —— "
Thịnh Dư Hàng rốt cục cũng không nhịn được bật cười, nụ cười trên mặt cũng sinh động hơn rất nhiều, anh gật đầu đáp: "Được.”
Lý do Thịnh Dư Hàng gần đây cảm thấy không vui, đều không thoát khỏi liên quan đến Thẩm Bích Tiêu.
Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như là dây dẫn nổ trực tiếp nhất.
Nguyên nhân gây ra đúng thật là một bạn học trung học nào đó của Thịnh Dư Hàng.
Bạn học đó cũng khá có nhân duyên trong lớp, đối với ai cũng đều có thể chơi chung được, ban đầu quan hệ với Thịnh Dư Hàng cũng coi như không tệ, lúc ra nước ngoài vẫn giữ liên lạc.
Chẳng qua bạn học cũng đã sớm chuyển nhà, rời khỏi thành phố B, gần đây hắn tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vì để ăn mừng liền làm một chuyến du lịch ngắn đến đây.
Một trong những điểm dừng là thăm lại chốn cũ ở thành phố B.
Bạn học thông báo cho Thịnh Dư Hàng, anh cũng không thể nào không nhín ra chút thời gian đến, cùng bạn học cũ dùng bữa.
Người đến cũng không ít, sinh sôi hoàn thành một buổi họp lớp cỡ nhỏ.
Các bạn học cũ đã sớm đường ai nấy đi, mấy năm nay gặp nhau rất ít.
Lúc này một lần nữa ngồi cùng một chỗ, không khỏi cũng cảm khái rất nhiều.
Cơm nước no nê, men say lên cấp, hoạt động thông tục nói chuyện gia đình liền nổi lên.
Thịnh Dư Hàng phải lái xe, lấy trà thay rượu, còn tỉnh táo, bị ép nghe một đám người say rượu nói chuyện trời đất, tán gẫu đủ loại bát quái.
Nói một hồi, chủ đề liền kéo đến gia đình đối tượng.
Người tốt nghiệp trung học xong liền đi làm việc cũng không ít, bây giờ cũng có không ít người đã có con.
Một nửa đang phàn nàn về gánh nặng gia đình, nửa còn lại là chó độc thân đang gào khóc tìm đối tượng quá khó khăn.
Chủ đề của hai bên không cùng một kênh, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục trò chuyện một cách quỷ dị.
Không có cách nào để giảng đạo lý với một đám người say rượu.
Thịnh Dư Hàng ngồi một bên uống trà, cũng không trả lời mấy câu này, ngược lại người bạn học cũ trước khi đi len lén vỗ vỗ vai anh, giống như có bí mật động trời muốn nói cho anh biết.
Nếu hắn nhất quyết nói, Thịnh Dư Hàng cũng chỉ có thể rửa tai lắng nghe.
Kết quả bạn học mở miệng liền nói: "Cậu biết không? Nghe nói Thẩm Bích Tiêu thật sự tìm được bạn trai."
Bạn học say rượu nhìn Thịnh Dư Hàng muốn nói lại thôi, thật ra người có chút hiểu rõ về tâm tư của Thẩm Bích Tiêu cũng không phải không có.
Người bạn học này năm đó chính là nhìn ở trong mắt, hắn cũng là người hiếm hoi có thể nói mấy câu với Thẩm Bích Tiêu, bởi vậy mấy năm nay thỉnh thoảng cũng có thể nghe ngóng được một chút tin tức.
Chẳng qua cả năm trước hắn đều bận rộn công việc tốt nghiệp, tin tức ngược lại có chút lạc hậu, còn không biết hai người đã sớm chia tay.
“...!Cũng không biết người kia có năng lực lai lịch gì, lại có thể hàng phục Thẩm Bích Tiêu, tôi còn tưởng rằng với tính cách âm trầm kia của hắn chỉ có thể một mình..."
Mấy con ma men không nghe lời người khác nói, chỉ tự mình nói tiếp.
Thịnh Dư Hàng há miệng, những lời muốn phản bác cũng nuốt trở về trong câu cảm khái mơ hồ không rõ của người bạn học kia.
Bạn học không biết người ở bên Thẩm Bích Tiêu là