Trước cửa của một căn hộ cũ.
Tiêu Sở Dịch lục tung túi quần, mới tìm được chiếc chìa khóa chung cư cũ kia.
Hành lang chật hẹp u ám, đèn hành lang phía trên mờ nhạt ảm đạm, phản chiếu các loại quảng cáo nhỏ khác nhau xếp chồng trên tường, một nửa sơn tường gần cửa cũng đã bong ra.
Tiêu Sở Dịch híp mắt, dùng chìa khoá so thử một hồi lâu, mới tìm đúng chìa khóa của ổ khóa đầy vết rỉ sắt loang lổ.
Đây là nơi mà trước kia Tiêu Sở Dịch từng ở, đương nhiên cậu ta vốn cho là thuê hai người ở —— ngoại trừ nguyên chủ, còn có người yêu lúc đó của cậu ta là Thẩm Bích Tiêu.
Căn hộ cũ luôn có nhiều vấn đề khác nhau, chỉ có hai ưu điểm là giá thuê rẻ và gần công ty Thẩm Bích Tiêu, chỉ mất mười phút đi bộ đến đó.
Nếu là trước kia, tiểu thiếu gia nhà họ Tiêu tuyệt đối sẽ chướng mắt chỗ như vậy chứ đừng nói là ở, ngay cả bước vào cũng sẽ ghét bỏ.
Nhưng sau khi ở cùng Thẩm Bích Tiêu, tính tình thiếu gia của nguyên chủ sớm đã bị mài đến không còn một mảnh, không còn sót lại chút gì.
Công ty khởi đầu khó khăn, cậu ta không chút do dự quăng tất cả số tiền vào trong đó, kết quả sau khi cắt đứt quan hệ với nhà họ Tiêu, một cái chỗ ở cũng không có.
Từ trong kẽ răng cứng rắn vắt ra ít tiền đủ để thuê một căn hộ có một phòng đơn sạch sẽ sáng sủa, nhưng chỉ bởi vì muốn cùng người yêu có được một nơi chân chính gọi là "nhà", nguyên chủ đã nghiến răng từ bỏ những yêu cầu tối thiểu của mình đối với chất lượng cuộc sống, chọn căn hộ cũ hai phòng ngủ này.
Đương nhiên, tất cả tiền đều là do cậu ta trả, khi đó cậu ta vẫn nghĩ Thẩm Bích Tiêu là một học sinh nghèo vượt khó.
Nguyên chủ sống ở căn hộ cũ này gần hai năm, lúc đầu Thẩm Bích Tiêu cũng ở chung căn hộ nhỏ này với cậu, sau đó hắn bắt đầu tìm nhiều lý do để buổi tối không về nhà.
Bởi vì chuyện của công ty xác thực bề bộn nhiều việc, thời gian bọn họ gặp mặt ở công ty cũng đã đủ nhiều, cho nên nguyên chủ đối với việc này không có chút nghi ngờ nào, hoặc là nói cậu ta căn bản không có khí lực điều tra đến cùng.
Chuyện làm ăn đủ để cậu mệt bở hơi tai, Thẩm Bích Tiêu hi vọng cậu ta là một người yêu hiểu chuyện, cậu ta liền dần dần bắt đầu thói quen ăn cơm một mình, đi làm một mình, một mình đối mặt với "ngôi nhà" trống trải.
Đến cuối cùng, người chân chính ở chỗ này cũng chỉ có một mình nguyên chủ.
—— Đây là lý do tại sao Tiêu Sở Dịch lại kinh ngạc khi nhìn thấy Thẩm Bích Tiêu ngồi trên sô pha sau khi mở cửa.
Khi nhìn thấy Thẩm Bích Tiêu, cậu thậm chí muốn lui ra ngoài xem coi mình có đi nhầm nhà không.
Chưa kể đến số lần Thẩm Bích Tiêu về nhà chỉ được đếm trên đầu ngón tay, Tiêu Sở Dịch chỉ mới cùng hắn trở mặt một ngày trước thôi.
Dựa theo suy nghĩ logic của người bình thường, coi như không phải cả đời không gặp mặt nhau, cũng sẽ không lập tức dùng bộ dạng như chưa từng có chuyện gì chạy đến nhà người yêu cũ liền chứ.
Chẳng lẽ Thẩm Bích Tiêu là máu M sao?
Hay là hắn đang có âm mưu gì đó?
Tiêu Sở Dịch rút chìa khoá ra, thuận tay nhét vào trong túi, chậm rãi đi về hướng căn phòng của mình.
Hiện tại cậu thật sự không muốn nói chuyện cùng Thẩm Bích Tiêu, nhất là ở nơi hẻo lánh ngộp ngạt không ai biết đến này.
Cậu sợ mình nhịn không được đem Thẩm Bích Tiêu đè xuống đất đấm cho mấy phát.
"Sở Dịch.
" Thẩm Bích Tiêu mờ mịt nhìn Tiêu Sở Dịch, hắn càng khó chịu hơn khi đối phương cố tình không để ý đến hắn.
Bước chân Tiêu Sở Dịch vẫn không dừng lại, tay đã nắm lấy tay cầm bên trên cửa phòng.
"Tiêu! Sở! Dịch!" Thẩm Bích Tiêu lại tăng âm lượng, gọi lại một tiếng.
"Hả?" Tiêu Sở Dịch tựa như lúc này mới chú ý đến trong nhà có người, quay đầu nhìn Thẩm Bích Tiêu một cái, "Là anh à.
"
Tiêu Sở Dịch xoay người, khẽ nghiêng người, dựa vào cửa phòng, đầu cũng dựa vào, mái tóc rối màu đen thuận theo động tác của cậu xoã qua một bên, lộ ra cặp mắt ngây thơ vô tội dị thường.
Thẩm Bích Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu, hô hấp hơi trì trệ.
Hắn chưa từng phủ nhận mình sẽ tìm thấy bóng dáng của ánh trăng sáng ở trên người Tiêu Sở Dịch, từ dung mạo đến tư thế kiêu ngạo, xinh đẹp kia.
Nhưng nếu muốn hỏi hắn về ấn tượng của hắn đối với Tiêu Sở Dịch, giờ khắc này chính là ánh mắt trong trẻo kia.
Rõ ràng là dáng vẻ nhu thuận vô tội, nhưng lại sâu thẳm không nhìn thấy bờ.
Đôi mắt như bầu trời đêm đầy sao kia bỗng nhiên cong lên, lộ ra một chút ý cười thuần khiết, Tiêu Sở Dịch bỗng nhiên tỉnh ngộ hỏi: "Anh tới đây để đưa tiền cho tôi sao?"
"! " Thẩm Bích Tiêu nghẹn họng, lời muốn nói ra cũng bị kẹt trong cổ họng, hồi lâu mới nói ra hai chữ, "! Không phải.
"
Sắc mặt Tiêu Sở Dịch một giây sau liền lạnh xuống: "Vậy thì lăn đi chỗ khác.
"
Thẩm Bích Tiêu: "! "
"Sở Dịch, anh nghĩ giữa chúng ta khả năng là có