Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp

18: Cậu Quá Yếu


trước sau


Nguyễn Hàn Minh đứng im chờ Phạm Văn tấn công đến, cậu híp mắt cười sau đó mở miệng: "Bảo hộ." Giọng nói của cậu quá nhỏ không có bất kỳ ai nghe được kể cả người đang chạy đến gần tấn công cậu.
Phạm Văn không hề nghe thấy cậu nói gì, cũng không cảm nhận được gì.

Cậu ta nhanh chóng lao đến trước mặt cậu đâm thẳng thanh đao về phía cậu, vừa đâm vừa thầm nghĩ quả nhiên cậu chỉ là phế vật dù là Support đi nữa thì chưa chắc đã có tinh thần lực cao mà đối kháng với cậu ta, nhìn thấy cậu ta đâm đao đến liền sợ hãi mà đứng ngây người chả biết sử dụng vũ khí của mình như thế nào luôn.
Tự đắc thầm nghĩ chỉ dọa cậu một chút rồi rút đao về vì vậy lực đâm đến của Phạm Văn cũng không quá mạnh, trong lúc cậu ta đang đắc ý đâm tới thì cây đao của cậu ta bị thứ gì đó ngăn lại không thể tiếp tục đâm tới.

Cậu ta sửng sốt một chút sau đó dùng thêm lực nhưng giống như ma xui quỷ khiến thế nào mà cây đao trong tay cậu ta lại bật ra, khiến cả người cậu ta phải lùi về phía sau vài bước.
Phạm Văn kinh ngạc mà trợn to mắt, cậu ta nhìn chằm chằm Nguyễn Hàn Minh vẫn đứng im mà không có bất kỳ hành động gì ngoại trừ cuốn sách đang lơ lửng bên cạnh, cậu ta không tin tà mà tiếp tục giơ đao lên rồi nhào đến, lần này cậu ta không giảm lực đạo nữa mà dùng sức đâm tới.

Nhưng bởi vì cậu ta dùng lực quá mạnh mà lần này không chỉ bị lùi về sau mà thanh đao trong tay cậu ta trực tiếp bị một lực đạo không rõ nào đó đánh bật ra khỏi tay cậu ta mà văng ra sau một đoạn khá xa, cánh tay cậu ta cũng vì vậy mà trở nên tê rần.
"Sao có thể..." Phạm Văn hoang mang bật hốt, rõ ràng trước mặt cậu chẳng có gì cả nhưng khi cậu ta tiến đến gần liền bị chặn lại không thể tiếp tục tiến lên phía trước.
Không chỉ Phạm Văn hoang mang mà nhóm người lớn đứng vây xem cũng hoang mang không kém gì, bọn họ chỉ nhìn thấy cậu ta chạy lên trước sau đó lại lui về phía sau, rồi lại tiếp tục chạy lên trược, lần này còn khó tin hơn, vũ khí trên tay cậu ta bỗng nhiên bay ra xa, rời khỏi tay của cậu ta.

Phải biết vũ khí là món đồ được gắn liền với cơ thể người sử dụng, rất ít người có thể thực sự bật vũ khí ra khỏi tay người sử dụng.
Vậy mà hiện tại trước mắt bọn họ Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không cần làm gì cả mà Phạm Văn lại bị đánh bật vũ khí ra xa.
"Chuyện gì vậy." Phạm Kỳ khó hiểu hỏi, dù sao anh ấy cũng là Power bậc B, tuy sức mạnh không cao nhưng tinh thần lực vẫn tạm ổn hoàn toàn có thể cảm nhận được sức mạnh phát ra của Power khác thậm chí Support khi sử dụng vũ khí vẫn có thể phát hiện ra, nhưng lần này anh ấy hoàn toàn không cảm nhận được gì cả.
"Ta cũng không cảm nhận được." Phạm Tuy cũng lắc đầu.
Phạm Hoàng nhìn anh trai mình rồi nhìn cha mình, thấy cả hai đều hoang mang khó hiểu liền trầm tư, nếu anh trai không cảm nhận được thì có thể nói do năng lực không đủ nhưng cha anh ta dù sao cũng là một Power bậc S nếu cả ông cũng không cảm nhận được thì chuyện này thực khó tin.

"Huyền Lân, con có cảm nhận được gì không." Hoàng Tú đứng bên cạnh anh dò hỏi, dù sao con trai bà ấy cũng là song SSS, chẳng lẽ không cảm nhận được.
Nhưng khiến bọn họ phải kinh ngạc rồi bởi vì đến Phạm Huyền Lân cũng không cảm nhận được gì, nhưng anh lại chắc chắn Nguyễn Hàn Minh đã ra tay.

Vì vậy anh trả lời mẹ mình: "Con không biết, nhưng em ấy đã ra tay rồi."
"Sao có thể, đứa nhỏ ấy hoàn toàn không cử động gì cả." Hoàng Tú ngơ ngác, rõ ràng từ đầu đến cuối ngoại trừ lấy vũ khí ra rồi để nó lơ lửng trên không trung thì cậu chẳng làm gì cả.
Phạm Huyền Lân không trả lời mà ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, anh cố gắng nhìn xem rốt cuộc cậu đã làm thế nào trong khi không chạm vào vũ khí của mình.
"Thật dễ chịu." Phạm My An nhìn cậu hai mắt tỏa ra ánh sáng miệng lầm bầm, nhưng giọng nói của cô bé quá nhỏ những người lớn xung quanh bởi vì đang kinh hãi bởi chuyện xảy ra trước mặt mà không hề để ý đến cô bé, chỉ có Phạm Huyền Lân đang ôm cô bé mới nghe được, nhưng anh không hỏi, hai mắt lóe lên sự tìm tòi nghiên cứu mà nhìn cậu.
Phạm Văn sau khi bị đánh bật vũ khí, cậu ta liền lùi lại vài bước, khẽ động động tay thầm nhủ trong lòng cây đao đang nằm dưới đất liền chuyển động sau đó quay về bên tay cậu ta.

Trong khoảng thời gian đó cậu ta cũng nghe được cuộc nói chuyện của người nhà mình, cậu ta cực kỳ khó tin mà nhìn cậu.
Anh ba vậy mà nói cậu đã ra tay, nhưng cậu ta là người rõ ràng nhất từ đầu đến cuối cậu hoàn toàn chẳng động đậy chút nào, sao có thể như vậy được làm sao một người ra tay lại chẳng có chút động tĩnh gì, hơn nữa cậu ta còn chẳng đụng tay vào vũ khí của mình.
Phạm Văn cắn răng tiếp tục giơ cây đao trong tay lên sau đó lao đến, lần này cậu ta dùng rất nhiều sức lực nắm chặt lấy cây đao đến nổi bàn tay nổi đầy gân xanh, tuy cậu ta không sử dụng sức mạnh thực sự của một Power nhưng chỉ cần nói về thể lực bình thường cậu ta vẫn tự tin rằng không có mấy người Support có thể đánh lại với cậu ta cho dù người đó có sử dụng vũ khí đi chăng nữa.
"Quá yếu." Thấy cậu ta tiếp tục nhào đến Nguyễn Hàn Minh mở miệng nói, cậu hoàn toàn chẳng quan tâm đến suy nghĩ của cậu ta mà tiếp tục khiêu khích: "Dùng thực lực chân chính của cậu đi, nếu không bị thương thì khó sử lắm."
"Cậu...!Cậu đây là sĩ nhục tôi à." Phạm Văn tức giận mà quát lớn: "Với một Support như cậu tôi còn chả cần dùng hết sức.

Ya."
Phạm Văn chém đao xuống nhưng vẫn như cũ cây đao cậu ta vẫn dừng lại ở không trung, giống như có một lớp chắn nào đó đang bảo vệ cậu vậy.
"Ngông cuồng, không biết tự lượng sức mình." Nguyễn Hàn Minh hừ lạnh một tiếng, cậu mỉm cười nhìn cậu ta ra sức chém vào lớp chắn bảo vệ liền nói: "Vô dụng, nếu đã như vậy thì cố chống trội nhé."

"Sao." Phạm Văn nghi ngờ dừng tay lại.
"Tia sét." Nguyễn Hàn Minh không để cậu ta chuẩn bị tâm lý liền đưa một ngón tay lên chỉ vào cậu ta rồi nói.

Một tia sét từ trong ngón tay cậu bắn ra, bắn thẳng về phía Phạm Văn.
Cậu ta ngơ ngác nhìn tia sét bay đến, tuy hơi chậm một chút nhưng với thể chức cấp S của mình cậu ta vẫn nhanh chóng có thể né tránh tia sét bắn tới.
Đùng.

Tia sét đâm vào hòn giả ở phía xa vang lên tiếng nổ lớn, nhóm người đứng xem cùng Phạm Văn kinh ngạc mà trừng lớn mắt nhìn ngọn giả vỡ tan tành rơi xuống mặt đất.
"Này...!Này..." Phạm Sơn bật hốt, ông ấy ngơ ngác nhìn cậu rồi lại tiếp tục nhìn núi giả.
"Đây rốt cuộc là vũ khí gì vậy." Phạm Tuy trải qua gần một đời người chưa từng gặp qua bất kỳ vũ khí như thế này, ông còn kinh ngạc hơn con cháu mình, phải nói thứ sức mạnh này đã vượt qua nhận thức của thời đại này.
"Do cuốn sách đó sao." Phạm Khải híp mắt nhìn cuốn sách lơ lửng bên cạnh cậu.

Ngô An lắc đầu cảm thấy không có khả năng, bởi vì cậu chưa từng chạm vào cuốn sách.

"Chặc, chặc đúng là thú vị nha." Phạm Uyên mỉm cười đầy thích thú.
Phạm Huyền Lân cũng kinh ngạc không thôi, lần này anh cảm nhận được tinh thần lực dao

động phát ra từ người cậu, tuy nó cực kỳ mờ nhạt nhưng chắc chắn nó đã dao động.


Nguyễn My An cũng cảm nhận được thứ thoải mái khiến cô bé thích thú đang từng chút từng chút dao động dữ dội liền chẹp miệng nhỏ giọng nói:
"Con muốn thím ba ôm, ôm."
Phạm Thuyền Lân nghe vậy liền cau mày nhìn đứa nhỏ trong lòng, anh không hiểu tại sao cô bé cũng có thể cảm nhận được tinh thần lực của cậu, thường thì chỉ có những người có chỉ số phù hợp cao mới có thể cảm nhận được tinh thần lực mỏng manh thế này, ngoài trừ lúc bọn họ chủ động phát tán tinh thần lực ra bên ngoài còn không chẳng có ai có thể cảm nhận được.

Vậy đứa cháu nhỏ của anh là sao, chẳng lẽ độ phù hợp của cô bé cùng cậu cũng cao gần bằng anh sao.
Không thể, không thể nào làm sao có thể trùng hợp như vậy.
Bên này Phạm Huyền Lân còn đang gối gắm việc chỉ số phù hợp giữa cậu, anh cùng Phạm My An, còn phía bên cậu thì Phạm Văn đang kinh ngạc đến không khép được miệng, cậu ta thật sự không tin tà nhưng tình cảnh trước mặt này khiến cậu ta không khỏi không bật thốt một tiếng đầy kinh hoàng.
Cái này còn hơn những câu chuyện mà kinh dị được đồn đãi trong trường học của cậu ta, thậm chí nó còn áp lực hơn khi đối đầu với vài con thú biến dị khi thực tập trong trường.

Thật sự quá kinh dị đi, rõ ràng cậu không thề đụng vào vũ khí của mình mà cậu có thể tấn công cậu ta một cách bình thường, không chỉ vậy cái cách tấn công bằng một ngón tay thế này hoàn toàn chưa từng thấy ở bất kì đâu cả.
Nhưng Phạm Văn không cam tâm, cậu ta chẳng lẽ lại thua một Support hay sao, dù cho tinh thần lực thật sự của cậu lên đến tám mươi phần trăm, thậm chí là tám mươi lăm nhưng sức mạnh chỉ đến cấp C hoặc B thì một Power như cậu làm sao cậu ta có thể thua được.
"Lần này tôi sẽ dùng hết sức." Hét lên một tiếng Phạm Văn liền cầm chặt cây đao mà chạy đến.
"Đao gió." Nguyễn Hàn Minh tiếp tục mở miệng nói, theo đường chỉ tay của cậu những ngọn gió hình thành một lưởi đao bắt đầu bay vụt đến bên cạnh Phạm Văn.
Lần này cậu ta đã có chuẩn bị, vì vậy sau khi cảm thấy luồn gió có chút bất thường liền linh hoạt mà tránh né, tuy không biết nó là gì nhưng nghe tên gọi cùng sự nguy hiểm mà cậu ta cảm nhận được liền không muốn trúng cái thứ đó tí nào.
"À, né được kìa." Nguyễn Hàn Minh híp mắt cười, tuy không dùng sức mạnh Power nhưng cậu ta đã nghiêm túc hơn, cũng bắt đầu quan sát kỹ lưỡng đối thủ của mình hơn.

Tuy nhiên nhiêu đây cũng không đủ để đánh bãi cậu cho dù hiện tại cậu đang cực kỳ yếu ớt: "Đao gió."
"Sịt, này sao mà nhiều vậy." Phạm Văn chặt lưỡi một tiếng sau đó chật vật né tránh những ngọn gió bất thường lao đến.
"Quá yếu, cậu cần giúp đỡ sao." Nguyễn Hàn Minh lạnh nhạt châm trọc, dù sao miệng của cậu cũng rất độc, ít nhất chọc cho người khác phát điên lên là được rồi.
"Không cần cậu lo." Phạm Văn vừa chật vật né tránh vừa nghiến răng nghiến lại rít lên một câu đáp lại.
"Cấp S cũng chỉ có vậy, đừng nên quá cao ngạo, bởi vì cậu không mạnh bằng tôi." Nguyễn Hàn Minh nghe cậu ta đáp lại liền híp mắt mỉm cười tiếp tục nói.

"Khốn kiếp." Phạm Văn nghe vậy liền tức giận chửi một tiếng, cậu ta không tiếp tục tránh đao gió nữa mà mặc kệ những lười đao gió quét ngang cơ thể mình mà chạy thẳng về phía cậu: "Tôi không tin không chạm được vào cậu."
"À." Nguyễn Hàn Minh đáp lại một tiếng đầy lạnh nhạt rồi nhìn cậu ta quần áo rách tơi bời chạy đến trước mặt mình vung đao.
Keng.

Cây đao va vào lá chắn vang lên một tiếng bén nhọn, Nguyễn Hàn Minh bị sự dội ngược của sức mạnh làm cho hơi lung lây nhưng cậu vẫn cố giữ cho mình đứng im khuôn mặt vẫn lạnh nhạt giống như không có chuyện gì mà tiếp tục châm trọc: "Quá yếu.

Tiếp tục cố gắng học hành đi đừng ra ngoài diễu võ vương oai nữa."
Phạm Văn vẻ mặt bị đả kích nhìn cây đao của mình vẫn không thể nào chém xuống được nơi cậu đang đứng, từ đầu đến cuối cậu chẳng thề di chuyển lấy một bước, chuyện này xảy ra giống như một đả kích đối với một Power luôn tự tin về sức mạnh của mình, không những vậy lời nói của cậu giống như những vết đâm cắm phập vào lòng tự tôn cùng kiêu ngạo bấy lâu nay của cậu ta khiến cậu ta không thể nào chấp nhận sự thật này.
"Đến đây thôi, tôi mệt rồi." Nguyễn Hàn Minh chẳng thèm nhìn cậu ta mà xoay người rời đi, khi đi ngang qua nhóm người lớn cậu liền thu lại lá chắn phòng hộ, bước chân vững vàng đi vào nhà.
Phạm Huyền Lân đưa lạI Nguyễn My An cho mẹ cô bé lạnh lùng nhìn Phạm Văn rồi mới xoay người rời đi, anh có thể cảm nhận được sự bất an trong tinh thần lực của cậu, vì vậy anh phải mau chóng đến bên cạnh cậu để xem cậu như thế nào rồi, có bị thương hay không.
Nguyễn My An bị đưa đến lòng ngực mẹ mình liền ngơ ngác mà nhăn nhó: "Con...!Con cũng muốn đi theo thím ba mà,"
Nhưng chẳng ai quan tâm đến lời nói của cô nhóc, hiện tại nhóm người lớn cực kỳ hoang mang rối loạn, sau khi chứng kiến trận đấu của cậu bọn họ đều có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn mà quan trong nhất là rốt cuộc năng lực của cậu phải mạnh đến đâu.

Không có một người bình thường nào khi bộc phát sức mạnh có thể đạt đến trình độ này, cho dù Phạm Văn không hề sử dụng sức mạnh của Power mà chỉ dùng thể lực bình thường nhưng dù là bình thường thì một Power cấp S cũng không thể đùa giỡn được.
Vậy những gì bọn họ chứng kiến là như thế nào, không thể chạm đến, không thể tránh né, Nguyễn Hàn Minh chẳng hề làm bất kỳ việc gì cả mà vẫn có thể đứng im không di chuyển để đối đầu với một Power.

Đây rốt cuộc là chuyện hài hước gì vậy trời.
Phạm Tuy nhìn khuôn mặt hoang mang của từng người rồi nhìn về phía cửa nhà nơi hai bóng người đã hoàn toàn đi khuất mà rơi vào im lặng, có lẽ không chỉ bảo mật là đủ, việc kiểm tra sức khỏe cho đứa cháu dâu này càng ít người biết thì càng tốt hơn.

Có lẽ thời đại này sắp phải thay đổi rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện