Bốn người rời khỏi dãy phòng học lên phi hành khí chạy đến nhà ăn của trường, nhà ăn của trường được xây rộng lớn, được chia thành ba khu, khu A, khu B, cùng khu C.
Khu A cùng B là nhà ăn dành cho học sinh tất cả các khóa học, khu C là nhà ăn cho giáo viên.
Bọn họ sau khi xuống phi hành khí liền đi vào khu B, bởi vì khu B có thức ăn tự nhiên được đầu bếp của nhà hàng khá nổi tiếng làm, nhưng khu B lại xa hơn khu A nên số lượng người đi đến đây tương đối ít.
Đối với người của thời đại này thì dịch dinh dưỡng mới là thức ăn chính của nhân loại, còn thức ăn tự nhiên chỉ là dùng để nhấm nháp hương vị mà thôi.
"Văn Văn, sao chúng ta lại đến khu này." Trần Khương khó hiểu hỏi, thường thì bọn họ đều chạy đến khu A để lấy dịch dinh dưỡng ăn cho qua bữa sau đó trở lại lớp, nhưng sao hôm nay Phạm Văn lại dẫn bọn họ đến khu thức ăn tự nhiên thế này.
"Chắc cậu ấy thèm thức ăn tự nhiên thôi.
Dù sao cũng lâu rồi tôi chưa ăn chúng." Lý Tương nhìn nhà ăn vắng tanh liền cười nói.
Phạm Văn nghe hai người nói cũng không lên tiếng trả lời, chẳng lẽ cậu ta phải nói đây là lời dặn dò cảu anh ba mình sao.
Nguyên văn của Phạm Huyền Lân cực kỳ ngắn gọn nhưng khiến người khác không dám từ chối:
Dẫn anh dâu của cậu đến nhà ăn B, em ấy không ăn dịch dinh dưỡng.
Phạm Văn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình trở thành bảo mẫu của vợ anh ba mình, rõ ràng nhìn cậu chẳng giống một đứa nhỏ mà càng thêm giống một người đã sống được khá lâu, cậu điều chỉnh cảm xúc của bản thân một cách điêu luyện, sức mạnh mà cậu sở hữu cũng không giống như lần đầu sử dụng, đôi khi cậu ta nghĩ cậu có thật sự chỉ vừa mười tám tuổi hay không.
Bốn người ngồi vào bàn, một con robot chạy lại đưa cho bọn họ một tấm bản điện tử bên trên là thực đơn của cá món ăn được nấu trong hôm nay.
Phạm Văn nhìn cũng không thèm nhìn mà đưa qua cho cậu:
"Cậu chọn món trước đi."
Nguyễn Hàn MInh cũng không từ chối, cậu nhìn vào bảng điện tử sau đó đưa tay bấm vào hai món ăn có cái tên đơn giản nhất trong đó, dù sao thức ăn tự nhiên do người khác làm cũng không hợp khẩu vị cảu cậu, ăn cho no bụng là được rồi không cần phải gọi nhiều.
Phạm Văn thấy cậu chọn xong liền đưa cho hai người bạn mình, sau cùng cậu ta mới chọn hai món rồi trả lại bảng điện tử cho robot.
Bọn họ chờ khoảng năm phút thì thấy bốn con robot từ trong bếp đi ra trên tay là những món ăn mà bọn họ đã chọn, hương thơm từ thức ăn tự nhiên bay trong không khí khiến người khác không khỏi cảm thấy thèm.
Nhưng Nguyễn Hàn Minh lại không có chút hứng thú nào, chỉ ngửi mùi thôi cậu đã biết những món này được làm từ cái gì cùng chế biến ra sao, bởi vì biết rõ nên cậu mới chẳng có chút tham muốn ăn chúng nó chút nào.
Nhưng chăm ngôn của người nghèo là không thể lãng phí thức ăn, bởi vì cậu từng trải qua cảm giác nghèo đói nên rất trân trọng những thứ có thể cho vào miệng mà nhấm nháp.
Trong nhà ăn không có bao nhiêu người nhưng vẫn có vài nhóm người yêu thích món ăn tự nhiên mà chạy đến đây, cũng có những người ngại sự đông đúc của khu A mà đến, vì vậy sau khi bọn họ chú ý đến bàn của bốn người liền bắt đầu vang lên tiếng ồn ào bàn luận, mà nhân vật được nói đến trong miệng bọn họ chính là cậu.
"Đúng là phiến phức, những kẻ ăn no rửng mở thích bàn chuyện người khác." Phạm Văn tức giận mà lầm bầm.
"Đừng quan tâm, cường giả vi tôn, chỉ cần sau khi thấy thực lực của tôi, tất cả đều phải câm mồm." Nguyễn Hàn Minh thản nhiên nói, tay vẫn không chút dừng lại mà gắp thức ăn cho vào miệng.
"Cậu nói đúng." Phạm Văn gật đầu sau đó cũng không để ý đến nữa.
Bốn người ăn xong liền quay về phòng học của mình, Nguyễn Hàn Minh thản nhiên đi qua những người bên trong lớp rồi ngồi vào chỗ của mình, tiết học tiếp theo vẫn là tiết học giảng dạy về sức mạnh của Support, trong mười ngày này đều sẽ nghe về điều này, bọn họ chưa thể thực hành với vũ khí của mình được mà cần phải nắm rõ kiến thức trước khi thực hành.
Lớp học ồn ào cho đến khi giáo viên bước vào, Nguyễn Hàn Minh nhàm chán mà chống tay lên bàn bắt đầu gật gù, đối với cậu những kiến thức này là không cần thiết,