Sáng hôm sau chuông báo thức trong phòng vang lên, Nguyễn Hàn Minh đang trong giấc ngủ thì nghe thấy, tiếng chuông tuy rất nhỏ nhưng đối với người luôn đề cao cảnh giác như cậu thì làm sao có thể không nghe thấy.
Kể cả tối hôm qua khi người bạn cùng phòng của cậu trở về từ lúc nào cậu cũng biết được chỉ có điều khi đó cậu không muốn mở mắt giao tiếp mà thôi.
Tiếng chuông kêu vài tiếng liền được tắt đi, Nguyễn Hàn Minh lúc này cũng mở mắt rồi ngồi dậy.
Lúc này người bạn cùng phòng của cậu cũng rời giường, nhìn thấy cậu rồi dậy liền gật đầu một cái rồi đi vào nhà vệ sinh.
"A." Nguyễn Hàn Minh bất ngờ trong phút chốc rồi cũng không để chuyện này trong lòng, có lẽ người bạn cùng phòng này của cậu không phải là fan não tàn giống như những người khác, nên trong mắt cậu ta cậu cũng chỉ là một bạn học bình thường.
Trướng Quân Đội hoàn toàn không giống những ngôi trường khác, mỗi năm đều có hai đợt kiểm tra thực lực, một khi không đủ tiêu chuẩn cả hai đợt thì cho dù gia cảnh của học sinh có lớn cở nào thì cũng sẽ bị trực tiếp đuổi thẳng về nhà.
Nếu như cậu là một Normal yếu kém thì cho dù có là vợ tướng quân đế quốc thì một khi không thông qua kiểm tra cũng sẽ bị đuổi đi mà thôi.
Đối với luật lệ này Nguyễn Hàn Minh cảm thấy hài lòng vô cùng, chỉ có những người biết suy nghĩ cho tương lai thì mới có thể dứt khoát như vậy.
Người ra quy định này là một người tốt, để trở thành một quân nhân nếu như không đủ sức mạnh để chống trội mọi trường hợp thì chỉ có thể tặng đầu người cho kẻ địch, nếu như cố gắng ganh đua thì một khi ra chiến trường thực sự thì cơ hội sống sót vẫn cao hơn rất nhiều.
Ai cũng có ước mơ trở thành một người lính giỏi nhưng có thể thực hiện thì có mấy ai, càng trên lệch sức mạnh càng thấy rõ được yếu kém của bản thân.
Nguyễn Hàn Minh xếp lại chăn gối rồi nhảy khỏi giường, với độ cao này thì nhảy xuống rất dễ dàng đối với thể lực hiện tại của cậu, nhưng nếu là trước đây một tháng thì có lẽ sẽ trở thành lịch sử đen tối nhất của người vĩ đại như cậu.
Nhìn thấy bạn cùng phòng đi ra khỏi nhà vệ sinh cậu liền chậm rãi đi vào.
Khi đi ra cậu nhìn thấy người bạn kia vẫn còn trong phòng liền không khỏi nghi hoặc, hai người hoàn toàn không thân thiết đến nổi phải chờ đợi nhau đến lớp như thế này.
Tuy thắc mắc nhưng cậu không mở miệng hỏi, cậu đi lướt qua cậu ta rồi đi đến cửa phòng, nhưng cậu chưa kịp mở cửa ra thì nghe tiếng gọi:
"Này."
Nguyễn Hàn Minh nghi hoặc xoay đầu.
"Cậu có biết chuyện của tân sinh ngày hôm qua không." Chàng trai phía sau có khuôn mặt khá sinh đẹp, làn da màu trắng, khuôn mặt khá nhỏ, sóng mũi cao bờ môi hồng nhuận.
Nguyễn Hàn Minh nhìn cậu ta cũng phải khen một câu rất tốt, đây là Support thứ hai từ khi cậu đến thế giới này nhìn thấy khiến cho cậu cảm thấy đẹp như vậy.
Không chỉ là sắc đẹp bên ngoài mà cậu còn cảm nhận được cái đẹp này là bao phủ cả người cậu ta.
Tất nhiên người đẹp đầu tiên mà cậu nhìn thấy hơn hẳn cậu ta, đáng tiếc đứa nhỏ ấy hiện tại không biết linh hồn bay về nơi nào rồi.
"Không.
Tôi đi vào liền lên phòng ngủ luôn." Nguyễn Hàn Minh đối với những người cậu ta cảm thấy tốt liền đặc biệt hiền lành, vì vậy cậu không làm ngơ như trước mà trả lời.
"Cậu đúng là lợi hại, tân sinh năm nay ngoại trừ cậu thì đều không vượt qua được thử thách của tân sinh." Chàng trai phía sau đi đến gần cậu, hai mắt tỏ vẻ nghi ngờ: "Tôi cảm thấy cậu không giống như lời đồn."
Nguyễn Hàn Minh mỉm cười nhún vai: " Ai biết được."
Chàng trai nghe vậy liền mỉm cười, cậu ta đưa tay về phía cậu rồi nói: "Xin chào, tôi là Đỗ Kỳ Khanh học năm hai, sau này nhờ cậu chiếu cố nhiều hơn."
"Nguyễn Hàn Minh." Đưa tay ra nắm lấy bàn tay trước mặt, Nguyễn Hàn Minh gật đầu nói.
Hai người giới hiệu xong thì cùng nhau ra khỏi ký túc xá, dù sao bọn họ cũng học cùng dãy với nhau vì vậy đi chung với nhau cũng không phiền toái.
Bên ngoài ký túc xá, phi hành khí nhanh chóng dừng lại hai người liền đi lên trên đúng lúc cửa xe định đóng lại thì bị một giọng nói chặn lại.
"Chờ chút, chúng tôi cũng muốn đi."
Đỗ Kỳ Khanh nghe vậy liền bấm vào nút đỏ bên hông cửa, một khi phi hành khí đã có người ngồi ngoại trừ người bên trong chủ động mở ra nếu không cho dù người bên ngoài có làm gì cũng không mở cửa được.
"Cảm ơn." Người vừa đi lại ngồi vào trong xe, hơi thở nặng nhọc cậu ta không ngẩn đầu liền nói cảm ơn.
"Ừ." Đỗ Kỳ Khanh đáp lại một tiếng.
Cửa nhanh chóng đóng lại phi hành khí bay lên một chút rồi nhanh chóng bay đi, địa điểm là dãy nhà dạy học.
Người vừa lên xe sau khi ổn định hơi thở liền ngẩn đầu lên nhìn, khi thấy hai khuôn mặt ngồi đối diện liền không nhịn được bật thốt: "A."
Đỗ Kỳ Khanh nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
"Phế vật đi cùng tiểu tam đúng là vật hợp