Bên trong cánh gà của quảng trường, hai người đang ôm lấy nhau trước ánh mắt của một nhóm người.
"Khụ khụ." Một tiếng ho khan vang lên muốn cắt ngang sự ấm áp này.
Tuy nhiên hai người đang ôm nhau chẳng hề quang tâm đến nữa con mắt cũng chẳng muốn nhìn sang.
Sau một tháng mấy ngày cuối cùng Phạm Huyền Lân cũng gặp lại bạn đời của mình, tuy hai người chỉ mới đính hôn nhưng đối với anh cậu đã là người nhà của mình.
Chỉ được ở bên cậu hai ngày sau đó lại phải rời đi khiến anh vô cùng tiếc nuối, rõ ràng đã hạ quyết tâm trao dồi tình cảm với nhau vậy mà quân lệnh khó cãi anh đành phải rời đi.
Hiện tại được ôm cậu trong lòng khiến anh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, có khi cả hai chẳng trao dồi gì cả bởi vì anh cảm thấy có khi anh đã thích cậu từ lần gặp đầu tiên cũng giống như cậu thích anh vậy.
Phạm Huyền Lân hoàn toàn chẳng nghĩ đến chuyện anh đã hiểu lầm, cậu thích anh hoàn toàn là do anh suy nghĩ chứ cậu chưa từng nói ra bao giờ.
Nguyễn Hàn Minh thấy anh ôm chặt mình cũng lười giãy dụa, cậu ngoan ngoãn để anh ôm.
Cũng vì sự thuận theo này mà cậu hoàn toàn chẳng thèm hóa giải hiểu lầm của anh, cứ như thế mà hiểu lầm càng thêm nề.
Người kia thấy mình không được chú ý liền bất chấp mà lên tiếng: "Anh Lân."
Nghe thấy tiếng gọi này những người đứng xung quanh liền vẻ mặt thích thú mà xem kịch, Phạm Huyền Lân cau mày thả lỏng tay sau đó đổi thành nắm lấy tay cậu rồi xoay người nhìn chằm chằm chàng trai vừa lên tiếng.
"Trương Kỷ, cậu còn nhớ những gì tôi nói sao " Anh trầm giọng lạnh lùng nhìn cậu ta.
Trương Kỷ bị anh nhìn mà run rẩy, rõ ràng khi nãy anh dịu dàng như vậy nhưng khi nhìn cậu ta lại lạnh lẽo như thế.
Không cam tâm, cậu ta cắn môi nói:
"Rõ ràng anh trai của em cùng anh là bạn của nhau, sao em lại không được gọi tên anh chứ."
"Chúng...!Chúng ta quen biết nhau đã hơn mười năm rồi."
"Trương Kỷ..." Một chàng trai trong nhóm quân đoàn khẽ gọi, anh ta nghe thấy cậu ta nói liền biết xong rồi, anh ta muốn đứng ra ngăn cản nhưng bị đồng đội bên cạnh giữ lấy.
Bọn họ biết anh ta thích thầm Trương Kỷ từ lâu, nhưng không được hồi đáp, tính tình anh ta thật thà, tốt bụng nên luôn bị cậu ta lợi dụng, lần này đến đây cũng là nhờ anh ta nói giúp cậu ta mới có thể đi cùng nếu không một người mới vào quân đoàn một năm làm sao có thể đi cùng tướng quân.
Trương Kỷ nghe thấy giọng nói của chàng trai, nhưng hoàn toàn không quan tâm cậu ta bị hành động thân mật của hai người trước mắt chọc cho mù mờ lý trí vì vậy tiếp tục lên tiếng.
"Em...! Rõ ràng em mới là người đến trước, em theo đuổi anh bao nhiêu năm.
Sau khi anh trai mất em cũng chạy đến quân đoàn của anh làm cấp dưới của anh, đã bao nhiêu năm rồi sao anh lại không nhìn thấy em chứ." Nói xong cậu ta bật khóc nức nở giống như rất ấm ức: "Trong quân đoàn của anh làm sao có thể sung sướng như khi anh hai còn sống, em chịu cực chịu khổ chỉ để có thể ở cạnh anh, rõ ràng tinh thần lực của em cao như vậy nhưng vẫn phải tập luyện rồi lại tập luyện nhưng anh chưa từng chạy đến hỏi thăm em."
"Em không tin chúng ta hoàn toàn không xứng đôi, dù cho chỉ là sáu mươi phần trăm thì em cũng có thể giúp đỡ được anh, cứu được anh."
Phạm Huyền Lân lạnh mặt nhìn cậu ta tự biên tự diễn trước mặt mình mà không chút biến sắc.
Với tư chất của cậu ta hoàn toàn không thể vào quân đoàn của anh nhưng bởi vì nể mặt người anh em đã khuất kia, cũng chính là anh trai của cậu ta nên anh mới mở một mắt nhắm một mắt mà duyệt cho cậu ta vào.
Mỗi ngày quân đoàn của anh huấn luyện, cậu ta là support duy nhất giả vờ yếu đuối không muốn tiếp tục.
Một năm qua sự nhẫn nại của anh hoàn toàn là nhìn vào sự hy sinh anh dũng của anh trai cậu ta nà bỏ qua cho cậu ta.
Dù sao người anh em đó cũng chỉ có một người thân duy nhất là cậu ta, vì vậy cả quân đoàn đều muốn thể hiện chút tình nghĩa mà chăm sóc cậu ta, vậy mà giờ đây tất cả những lời từ trong miệng cậu ta đều là vì anh cùng chỉ trích anh cùng quân đoàn của mình.
Đúng là làm ơn mắc oán.
"Từ ngày hôm nay trở đi, cậu chính thức bị chuyển khỏi quân đoàn Hàng Hải, sau này sống chết là nằm ở cậu." Phạm Huyền Lân trầm giọng nói sau đó nhìn một người trong nhóm quân đoàn: "Thông báo lại với mọi người trong đoàn đi, sau này cứ địa của Hàng Hải không để người ngoài bước vào."
"Rõ."
"Tướng quân..." Chàng trai thích thầm Trương Kỷ muốn lên tiếng xin lỗi thay cậu ta nhưng Phạm Huyền Lân hoàn toàn không muốn nghe:
"Nếu ai trái lệnh liền trục xuất."
Trương Kỷ ngơ ngác nghe thấy lệnh của anh, sau đó cậu ta phát điên mà chỉ vào mặt cậu hét lớn: "Là mày, tất cả là tại mày.
Thằng khốn thấp hèn, đáng ra mày không nên ở đây, là mày do mày mà anh ấy mới đối sử với tao như vậy."
Những người có mặt ở đây bị hành động điên cuồng của cậu ta làm cho kinh ngạc, khuôn mặt dữ tợn đầy thống khổ, cả người run rẩy vì tức giận, hai mắt cậu ta đầy hận ý, lời nói phát ra từ miệng đầy thô tục.
Lần đầu tiên những người này nhìn thấy bộ dạng như thế của cậu ta hoàn toàn khác xa sự giả vờ yếu đuối cùng hiền lành trước kia của cậu ta.
Phạm Huyền Lân bị những lời nói của cậu ta chọc cho tức giận, anh có thể chấp nhận việc cậu ta chỉ vào mình mà chửi mắng nhưng