"Con nói cái gì.
Chín mươi phần trăm, sao có thể." Phạm Tuy nghe cháu trai nói bằng chất giọng chắc chắn liền kinh ngạc không thôi.
Hiện tại trên khắp hành tinh ngaoi5 trừ chủng tộc Lai thì không còn bất kỳ chủng tộc nào có tinh thần lực lên đến tám mươi lăm phần trăm, người cao nhất trong thế giới nhân loại thì tinh thần lực cũng chỉ có tám mươi tư mà thôi.
Điều này nói lên chuyện gì, nhân loại vẫn có thể tiếp tục phát triển, không những vậy cháu trai của ông có thể được cứu rồi.
"Anh nói tinh thần lực của tôi trên dưới chín mươi sao.
Sao anh lại biết." Nguyễn Hàn Minh kinh ngạc, đến cậu còn chưa biết được rốt cuôc tinh thần lực là thứ gì mà người đối diện này lại có thể nói một cách chắc nịt như vậy.
"Hàn Minh, có lẽ con chưa biết những người có chỉ số tương sứng với nhau trên chín mươi phần trăm sẽ có thể cảm ứng được với nhau, cũng như truyền tinh thần lực vào cơ thể của nhau." Phạm Tuy hiền lành nhìn cậu.
Tuy thái độ lúc đầu của ông đã rất tốt nhưng hiện tại thái độ của ông càng mềm mại hơn, sự hài lòng của ông đối với cậu đã tăng cao.
"A vậy không phải tôi cùng anh trời sinh một cặp sao." Nguyễn Hàn Minh nghe giải thích xong liền hài hước nhếch khóe miệng nhìn anh.
Phạm Huyền Lân nghe vậy liền nghiêm túc mà gật đầu rồi đáp lại:
"Đúng vậy, chúng ta có độ phù hợp cao nhất trong toàn thể nhân loại."
Nguyễn Hàn Minh bị thái độ của anh làm cho bật cười, người này đúng là chả có chút khiếu hài hước nào, cậu cũng không tiếp tục đùa giỡn mà nghiêm túc hỏi:
"Nếu như vậy không phải một khi kiểm tra tinh thần lực thì tôi sẽ bị lộ sao." Nguyễn Hàn Minh nhìn thái độ của ông liền biết con số chín mươi phần trăm này là một sự kiện kinh hãi cả toàn nhân loại này, nếu như vậy không phải quá phiền phức hay sao: "Nếu như sau đó bọn họ kiểm tra độ phù hợp của tôi với những người khác thì sao, Các người có niềm tin giữ được tôi hay không."
Cậu nhìn bọn họ mà quyết định hỏi thẳng, đây là chuyện cậu cảm thấy băng khoăn nhất, nếu như mọi chuyện trở nên phiền phức hơn những gì cậu đang nghĩ thì có khi cậu không giữ được tính tình nóng nãy của mình đâu, như vậy không bằng cùng chàng trai trẻ vẻ mặt băng lãnh nhưng đầy chính trực này lĩnh chứng còn hơn.
Phạm Tuy cùng Phạm Huyền Lân bị câu hỏi của cậu làm cho kinh ngạc, nhưng sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy chuyện này rất có khả năng.
Hiện tại đại hoàng tử vẫn chưa tìm được hôn phối có độ phù hợp cao, một khi Nguyễn Hàn Minh kiểm tra tinh thần lực lên đến chín mươi phần trăm thì có khả năng quốc vương sẽ nhanh chóng ra lệnh hủy bỏ hôn ước của cả hai người sau đó đem cậu vào cung điện để bắt đầu xét nghiệm độ phù hợp.
"Tôi sẽ cùng cậu vào trong, chỉ làm kiểm tra cơ thể cùng phân loại, những cái khác tôi sẽ không để bọn họ đụng vào cậu." Phạm Huyền Lân nghiêm mặt nói, tuy cuộc hôn nhân này không có chút tình cảm nào nhưng đối với một cư dân có tuổi họ gần ba trăm tuổi như bọn họ thì việc bồi dưỡng tình cảm chỉ là vấn đề thời gian.
"Vậy làm phiền anh, tôi cũng không muốn bị bắt làm thí nghiệm xem nên sinh con cho người nào đâu." Nguyễn Hàn Minh hài lòng với câu trả lời của anh, cậu tiến lên vài bước đến trước mặt anh sau đó nhỏ giọng thì thầm: "Dù sao anh cũng khá hợp khẩu vị của tôi, ít nhất kết hôn với anh cũng không lỗ."
"Tôi chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng." Phạm Huyền Lân hoàn toàn không để tâm đến lời cợt nhã của cậu, anh đầy chính trực mà cam kết.
Một quân nhân đối với lời cam kết chính là thề trên sức mạnh toàn năng của mình, vì vậy bọn họ chắc chắn sẽ không làm trái lời thề của mình.
"Tốt.
Vậy đi thôi, hình như tối nay chúng ta còn phải tổ chức tiệc đính hôn thì phải." Nguyễn Hàn Minh đạt được những gì mình muốn cuối cùng mỉm cười rồi xoay người rời đi.
"Ông nội, chúng con đi trước." Nguyễn Huyền Lân xoay người báo cáo với ông nội mình sau đó nhấc đôi chân dài đầy nhịp nhàng mà rời khỏi phòng trong quán cà phê.
Hai người rời khỏi quán cà phê đi thẳng vào trung tâm kiểm tra, lúc này những người tham gia xét nghiệm vẫn không thuyên giảm, bởi vì số người kiểm tra được tập hợp cả hai khu vực xung quanh thành phố này.
Phạm Huyền Lân đi bên cạnh cậu cau mày nhìn nhóm người xếp hàng, anh cảm thấy không quá kiên nhẫn khi đứng chờ, nhưng anh cũng không dùng đặc quyền của một tướng quân lung tung.
"Nếu anh không muốn đứng ở đây thì đi vào trong trước đi.
Chỉ cần ngăn chặn không để họ dò xét tinh thần lực của tôi là tốt rồi." Nguyễn Hàn Minh nhìn hai hàng mày cau chặt của anh liền đề nghị, hình như người nghiêm túc như anh không thích những nơi đông người ồn ào không có kỹ luật như thế này.
"Không..." Phạm Huyền Lân trả lời.
Nhưng chưa để anh nói hết câu thì một giọng nói đầy chói tai từ bên cạnh cậu vang lên:
"Ồ, ai đây không phải thằng phế vật đã qua hai lần kiểm tra nhưng chẳng có gì ngoài thể chức Normal sao."
"Đúng là nó rồi, ha ha lại kiểm tra lần cuối à.
Nhưng tiếc thật chẳng phải phế vật chỉ hoàn phế vật hay sao cần gì mà kiểm tra nữa."
"Mau chóng cút đến nơi của bọn thấp kém ấy đi."
Phạm Huyền Phong câu mày khi nghe những lời bẩn hiểu phát ra, anh định xoay đầu nhìn xem là ai mà có gan nói những lời thế này vào tai anh thì bị một bàn tay mềm mại, khung xương rõ ràng, làn da trắng trẻo ngăn lại.
Nguyễn Hàn Minh sau khi nghe thấy giọng nói liền mò theo trí nhớ của nguyên chủ mà nhớ ra ba người này là ai.
Một nhóm quý tộc yếu ớt được mỏi cái mồm, bởi vì nguyên chủ là trẻ mồ côi nhưng không hiểu sao lại được học tại học viên quân sự quốc gia nên trong trường có rất nhiều nhóm quý tộc câm ghét mà bắt nạt, sau khi hai