Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp

42: Bạo Nộ


trước sau


Bên trong phòng họp mọi người đều bất ngờ về câu nói của anh, bọn họ không thể tin được vào tai mình, loại thuốc có thể gây nguy hại đến cơ thể người như vậy đã rất lâu rồi chưa từng nghe thấy tên.
Sau khi viện nghiên cứu nghiên cứu ra loại thuốc đó nhưng do tác dụng phụ của nó quá nguy hiểm nên nó đã bị cấm, kể cả là bọn họ cũng không thể mua được loại thuốc đó ở sàn giao dịch đen, vậy mà một thằng nhóc nhỏ lại có thể tìm được nó.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là rốt cuộc loại thuốc này có tác dụng phụ nguy hại như thế nào mà tướng quân của nhân loại phải đến tận đây để chất vấn người.

Không chỉ vậy người này còn là vợ tương lai của một hoàng tử tại hành tinh Xanh này.
"Hoang đường, làm sao có thể." Chu Hàm bị anh trực tiếp không nhìn đến liền quát lớn.
Không chỉ vì Đinh Khâm là hôn thê của cậu ta mà cậu ta tức giận mà còn vì thái độ không để người có quyền lực lớn hơn vào mắt của anh khiến cậu ta cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.

Hơn nữa loại thuốc cấm đó đã rất lâu rồi không còn tồn tại ở hành tinh này nữa làm sao một người chưa vị thành niên như Đinh Khâm có thể tìm được nó.
"Phạm tướng quân, có phải cậu nhầm lẫn gì không sao Đinh Khâm có thể sử dụng thứ đó, nếu như vậy không phải là lừa dối hoàng thất rồi sao." Một người đàn ông lên tiếng.
Phạm Huyền Lân lạnh lùng liếc nhìn ông ta rồi nói: "Làm tướng quân như tôi rảnh rỗi à, đến ở cạnh vợ còn không có làm sao có thời gian chạy đến đây nói chơi với các người."
Những người khác bị anh nói đến không thể phản bác, bởi vì bọn họ biết anh chỉ có thể ở nhà hai ngày sau khi đính hôn xong liền phải chạy về nơi đóng quân.
"Phạm Huyền Lân, anh đừng ngậm máu phun người, không phải anh chỉ muốn làm xấu mặt tôi hay sao." Chu Hàm tức quá hóa cười mà nói: "Không phải anh luôn đấu đá với phụ vương sao, đấu không lại nên đến đây đấu với tôi."
"Cậu xứng sao." Phạm Huyền Lân chẳng để tâm mà nói.

Nguyễn Hàn Minh ở bên cạnh phì cười, tiếng cười của cậu khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn qua.
Bọn họ cảm thấy cậu đúng là tổ gan trong trường hợp này mà còn cười lên tiếng.
"Tôi không xứng, tôi không xứng...!Anh tính là cái gì." Chu Hàm tức đến đỏ cả mặt còn bị người bên cạnh anh cười nhạo cậu ta trừng mắt nhìn cậu quát: "Anh để một kẻ thân phận thấp hèn ngồi tại đây đã là không ra thể thống gì rồi."

"Tôi xứng hay không thì toàn thể nhân loại đều biết.

Còn vợ tôi có thể ngồi bên cạnh hay không thì đợi khi em ấy cứu mạng chó của cậu thì cậu sẽ rõ ngay." Phạm Huyền Lân thấy cậu ta nói cậu liền trực tiếp nói.

Đối với anh hoàng thất chẳng là gì cả, một đám người chỉ biết bản thân mà gây hại cho hành tinh này.
"Anh...!Anh..." Chu Hàm bị anh chửi là chó liền tức giận mà chỉ vào mặt anh nói không ra lời.
"Con dâu của Phạm gia không xứng thì ai có thể xứng.

Tứ hoàng tử nên biết giữ mồm giữ miệng đi, đừng để quốc vương phải gánh lấy hậu quả của cậu." Phạm Tuy bình tĩnh cười nói, nhưng lời nói của ông lại khiến người khác khó mà bỏ qua.
"Các người..." Chu Hàm dù tức giận nhưng cũng không dám tiếp tục nói gì bởi vì cậu ta biết đó là sự thật, Phạm gia nếu thật sự lên tiếng thì cho dù là hoàng thất cũng chẳng thể làm gì, vì vậy cha cậu ta mới âm thầm tính kế bọn họ chứ chẳng dám thật sự gây rắc ở trước mặt.
"Được rồi, hiện tại quan trọng nhất là việc mà Phạm tướng quân vừa nói." Bùi Lam nhanh chóng lên tiếng hòa giải.
"Đúng vậy.

Đinh Khâm cháu có gì muốn nói không." Một người khác cũng lên tiếng, ông ta là bạn của cha Đinh Khâm vì vậy thường lên tiếng nói đỡ cho cậu ta, hiện tại sự việc nghiêm trọng ông ta muốn đứa nhỏ này khôn ngoan một chút nhanh chóng lên tiếng phủ nhận.
Nhưng Đinh Khâm chỉ là đứa nhỏ chưa trải sự đời, sau khi nghe Phạm Huyền Lân định tội liền run rẩy không ngừng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Khi nghe người nhắc đến tên mình cậu ta liền giật bắn người sau đó vội vàng lắc đầu:
"Không, tôi không có, tôi chẳng làm gì cả."

Những người có mặt ở đây không có ai là ngây thơ cả, nhìn thấy thái độ của Đinh Khâm liền biết chuyện này chín mươi phần trăm là sự thật, để có thể trở thành vị hôn thê của hoàng tử người ta có thể làm bất kỳ chuyện gì huống chi chỉ uống một loại thuốc để nâng cao độ phù hợp.
"Vậy cậu có thể giải thích tại sao trong vòng chưa đến một năm chỉ số phù hợp của cậu lại có thể tăng cao đến vậy trong khi tinh thần lực lại không chút thay đổi." Bùi Lam hỏi.
"Tôi...! Tôi...!Làm sao mà tôi biết được, bỗng nhiên nó tăng vậy thôi." Đinh Khâm lắp bắp phủ nhận: "Chẳng lẽ chỉ vì tôi tăng độ phù hợp các người liền vu khống tôi."
"Không, tôi phải nói với cha mình các người đây là hùa nhau vu khống tôi làm mất mặt hoàng thất."
Bởi vì càng hoảng sợ Đinh Khâm càng trở nên hoảng loạn cậu ta bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Cha cậu cũng không thoát khỏi chuyện này." Phạm Huyền Lân lạnh lùng nói.

Đinh Khâm có thể liên lạc được với người trung gian thì chắc chắn cha cậu ta có nhúng tay vào, một khi chuyện này được điều tra ra, không ít thì nhiều nhóm người quan chức cấp cao thậm chí là hoàng thất cũng không tránh khỏi tổn thất nặng nề.
Nhóm người từng liên hệ mua thuốc cấm ở chợ đen thoáng căng thẳng, nhưng ai cũng già đời nên chẳng ai thể hiện ra ngoài.

Ông lão ngồi bên cạnh tứ hoàng tử bỗng nhiên lên tiếng:
"Chắc chắn cậu tụ họp mọi người đến đây không chỉ vì chuyện này."
Chỉ cần nhìn nhóm quan chức đang ngồi ở đây liền biết mục đích của anh không đơn giản như vậy.
"Các người từng nghe đến tác dụng phụ của loại thuốc đó chưa." Phạm Huyền Lân gật đầu rồi thẳng thắn hỏi.
"Đã lâu quá rồi ta không nhớ được, trước kia có một cuốn sách nói về nó nhưng chẳng biết đã lưu lạt nơi nào rồi." Ông lão lắc đầu thở dài.
Những người khác cũng chẳng biết gì, đến cả người lớn tuổi như Phạm

Tuy, Bùi Lam cùng ông lão kia còn không biết thì sao những người ở thế hệ sau như bọn họ biết được.
"Vậy để tôi nói thẳng.


Tác dụng phụ của nó là rút đi tinh thần lực sau đó tích hợp nó lại rồi bạo nổ tinh thần lực." Phạm Huyền Lân.
"Anh nói láo." Đinh Khâm vừa nghe thấy vậy liền không nhịn được quát, rõ ràng trong tình hình này cậu ta không nên lên tiếng nhưng khi nghe nói nó liên quan đến tinh thần lực mà cậu ta lấy làm tự hào liền không nhịn được phản bác.
Nguyễn Hàn Minh lần này không im lặng nữa mà ngước nhìn cậu ta nhếch môi cười rồi hỏi: "Đã bao lâu cậu không đi kiểm tra tinh thần lực của mình rồi."
"Tôi..." Đinh Khâm nghe xong liền trả lời ngay lập tức nhưng khi vừa mở miệng thì chợt nhớ ra đã lâu lắm rồi cậu ta chưa đi kiệm tra có thể nói là từ khi đính hôn cùng tứ hoàng tử thì cậu ta đã không còn đi nữa.
"Vậy tôi hỏi cậu có phải từ khi sử dụng thuốc cậu luôn cảm thấy tinh thần lực rất dồi dào, điều khiển nó rất tốt rất dễ dàng, thậm chí cậu còn hiểu lầm rằng tinh thần lực của cậu tăng lên một cách kỳ lạ."
Đinh Khâm nghe xong liền trầm mặc rồi phủ nhận: "Không tôi không có dùng thuốc, các người đây là vụ khống.

Tinh thần lực của tôi luôn cao như vậy."
"Dạo gần đây cậu có phải cảm thấy cả người mệt mỏi một cách kỳ lạ, đầu thường thay mơ hồ, tinh thần lực bỗng nhiên mất kiểm soát."
"Cậu có biết không đây là dấu hiệu của việc mất kiểm soát tinh thần lực.

Không chỉ có Power khi mất kiểm soát mới bạo nộ mà cả Support cũng sẽ bị bạo nộ." Nguyễn Hàn Minh chẳng quan tâm cậu ta phủ nhận như thế nào mà tiếp tục nói từng chữ từng chữ.
Phạm Huyền Lân tiếp lời của cậu: "Thứ được gọi là thuốc cấm, bởi vì nó gây hại cho người sử dụng, việc lạm dụng nó khiến tổ tiên chúng ta gánh chịu rất nhiều hậu quả nặng nề vì vậy nó mới bị đưa vào sách cấm."
"Các người biết tại sao đến hiện tại cũng không có lấy một Support có chỉ số tinh thần lực trên chín mươi hay không.

Bởi vì tinh thần lực càng cao càng dễ mất kiểm soát dẫn đến bạo nổ trên phạm vi rộng lớn, mà thuốc cấm này đưa tinh thần lực lên cao sau đó đột ngột rút xuống khiến nó mất kiểm soát rồi bạo nổ."
"Ý của cậu là cậu ta sắp mất kiểm soát sao." Ông lão kinh ngạc hỏi.

Sống đến từng tuổi này ông ta đã gặp biết bao nhiêu vụ bùng nổ của Power, ông ta biết phạm vi thiệt hại của nó như thế nào vì vậy cũng không mấy lo lắng.
Nhưng ông ta đã quên hiện tại sự bùng nổ này không phải trên người một Power mà sự bạo nộ này là trên người một Support, hậu quả của việc này còn nghiêm trọng hơn những gì ông ta nghĩ rất nhiều.

"Không, cậu ta sắp bạo nộ rồi." Phạm Huyền Lân lắc đầu nói.
"Không thể được, chúng tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự tán loạn của tinh thần lực." Một người đàn ông lắc đầu phủ định.
"Đúng vậy, một khi bạo nộ đều có thể biết trước cũng vì vậy mới không dẫn đến sự hỗn loạn." Một người khác cũng lên tiếng bởi vì từ trước đến nay đều là như vậy.
"Các người quên rồi à.

Cậu ta là Support không phải Power." Phạm Huyền Lân liếc nhìn những người ở đây rồi nói.
Điều này chứng tỏ như thế nào, một Power làm sao có thể có tinh thần lực cao để đủ cảm nhận tinh thần lực của Support kể cả là anh có cấp bậc SSS cũng chỉ loáng thoáng dao động một chút chứ hoàn toàn chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì huống hồ là những người khác.
"Hoang đường, làm sao có chuyện như vậy xảy ra.

Nhưng dù là thật thì chuyện này cũng chẳng lớn lao gì làm sao nhọc lòng một tướng quân bận rộn như anh." Chu Hàm nghe đến đây hoàn toàn không thể nghe nữa liền châm chọc sau đó đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Đinh Khâm thấy vậy cũng muốn đi theo cậu ta hiện tại đã quá hổn loạn rồi nếu còn tiếp tục thì không biết cậu ta sẽ như thế nào.

Vừa sợ hãi việc mình bạo nộ là sự thật, vừa lo lắng mình sẽ bị quân đội bắt đi bởi vì sử dụng thuốc cấm.
"Đúng vậy làm sao tôi có thời gian như vậy.

Nếu như hiện tại tôi không có ở đây thì đợi khi các người biết được chuyện gì xảy ra thì cả cái trường này liền trở thành chiến trường." Phạm Huyền Lân chậm rãi nói.
Support được định nghĩa là trợ thủ cho một Power, bởi vì là trợ thủ nên sức mạnh cùng sự hỗ trợ của họ là một thứ thiết yếu mà tinh thần lực của họ được xem là bùa cứu mệnh.

Vậy nếu như cái bùa hộ mệnh này mất đi công dụng thậm chí nó còn vô thức phát tán ra sự bạo nộ tinh thần lực thì sẽ thế nào.
Đáp án chỉ có một, tất cả Power sẽ trở nên mất lý trí sau đó tàn sát tất cả, một khi đến đỉnh điểm Power cũng sẽ bùng nổ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện