Phi thuyền mini bỗng nhiên dừng lại, bốn người ngồi bên trong ngơ ngác chẳng hiểu ra sao, bọn họ chắc chắn chiếc phi thuyền này còn chưa hạ cánh mà đang lơ lửng giữa không trung.
Lúc bọn họ đang không biết phải làm sao thì loa phát thanh bên trong phi thuyền vang lên giọng nói đã được thu sẵn của một vị giáo viên nào đó.
"Hiện tại các em đang ở bên trên khu rừng Malaga phía Nam của thành phố B.
Việc các em cần làm bay giờ chính là lấy ba lô bên cạnh rồi đeo lên người sau đó nhảy khỏi phi thuyền."
"Đây cũng được xem là một trong những thử thách dành cho các em, mỗi ba lô là một cái dù, khi nhảy xuống các em nhanh chóng bung dù ra để có thể đáp xuống đất."
"Lưu ý nó chỉ là một cái dù bung cực kỳ bình thường nên sẽ không có bất kỳ nút ấn hay thiết bị tạo tốc độ nào cả, các em chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi nó theo hướng gió mà từ từ bay xuống mà thôi."
"Được rồi.
Chúc các em kiểm tra thành công."
Tiếng loa tắt ngủm, cánh cửa của phi thuyền mini chậm rãi mở ra, cơn gió bên ngoài nhanh chóng thổi vào khiến tóc của bọn họ bay một cách loạn xạ.
"Đ* m*, nhà trường ác vậy có thể nhảy hả." Nhìn độ cao từ phi thuyền đến bên dưới Đặng Quan không khỏi chửi thề một câu.
"Không chết được." Nguyễn Hàn Minh thản nhiên nói, đối với cơ thể của con người hiện tại thì cho dù ngã từ độ cao này vẫn có thể sống, một khi còn sống thì chắc chắn sẽ có thể cứu chữa các cơ quan nội tạng trong cơ thể.
Đây chính là lợi ích của việc phát triển.
"Cậu có thể đừng nói kinh khủng như vậy được không." Dương Lệ Tú run rẩy nói.
Không hiểu sao từ khi nghe cuộc đối hoại của cậu cùng thần tượng của mình cô ấy liền cảm thấy hai người không dính dáng gì đến anh hùng của nhân loại mà càng thiên hướng tinh tặc hơn.
Thậm chí cô ấy còn nghĩ cậu cực kỳ giống nhân vật phản diện mà trong tất cả những bộ phim mà cô ấy từng xem...!Không...!Không phải nói là càng độc ác hơn.
Mặc dù khuôn mặt đỏ cực kỳ ngoan ngoãn cùng hiền lạnh nhưng hiện tại khi cô ấy nhìn cậu lại cảm thấy không rét mà run.
Hoàng Hào đồng cảm mà vỗ nhẹ vai Dương Lệ Tú, cậu ta cũng có cảm giác như thế.
Nhưng ngược lại với sự sợ hãi cậu ta tỏa ra sự sùng bái cực kỳ khó hiểu đối với cậu.
Có lẽ khí chất tỏa ra trên người cậu khiến một người nhạy cảm như cậu ta nhận ra nhanh hơn bất kỳ người nào vì vậy cậu ta bắt đầu tôn kính cậu.
Nguyễn Hàn Minh cũng không tiếp tục nói với bọn họ nữa, cậu nhìn màn hình hướng dẫn sử dụng ba lô dù sau đó đeo ba lô lên vai rồi gài dây an toàn sau đó nhanh chóng thả người rơi xuống.
"A...! Sao cậu ta lại đi trước rồi." Dương Lệ Tú nhìn cậu biến mất khỏi phi thuyền liền hét lớn sau đó chạy lại xem bản hướng dẫn rồi đeo ba lô vào.
"Đi thôi." Đặng Quan thấy Hoàng Hào cũng chuẩn bị xong liền hô một tiếng rồi cũng nhảy xuống.
Hoàng Hào cùng Dương Lệ Tú cũng không chừng chờ mà nhảy theo.
Ba người nhìn theo hướng dù của cậu mà điều chỉnh hướng để có thể hạ cánh gần cậu nhất có thể, dù sao trong rừng rất nguy hiểm một mình cậu cứ đi lang thang thì không tốt chút nào.
Ít nhất bốn người đi cùng nhau thì độ an toàn sẽ cao hơn, cho dù bọn họ chỉ là phế vật trong miệng người khác.
Nguyễn Hàn Minh nhảy khỏi phi thuyền mini đầu tiên liền cảm thấy thích thú, lần đầu tiên cậu nhìn thấy thứ như thế này cũng chơi thử nó.
Đây đúng