Bốn người đi về phía trước, không ai biết rốt cuộc bọn họ đang đi đâu, nhưng không ai lên tiếng hỏi.
Ba người Đặng Quan hoàn toàn bị thực lực của Nguyễn Hàn Minh chinh phục, hiện tại bọn họ hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của cậu.
Lần này dọc đường đi bọn họ chẳng gặp phải con gì thậm chí là những sinh viên khác cũng chẳng thấy.
Xung quanh yên tĩnh đến nỗi khiến người khác bất giác lo lắng.
"Nghỉ ngơi." Nguyễn Hàn Minh nhìn xung quanh sau đó đi lại một cái rễ cây trồi lên trên mặt đất tương đối sạch sẽ liền ngồi lên.
"Phù...!Phù...!Mệt quá."
"Đúng là mệt thật, chúng ta đã đi khá xa rồi."
"Kỳ lạ sao xung quanh chẳng có tiếng động gì."
Bốp.
Hoàng Hào đánh vào đầu Đặng Quan rồi mặng: "Có gì thì để trong lòng thôi, cậu nói ra càng khiến người khác sợ hãi đó."
"Biết rồi...!Biết rồi..."
Dương Lệ Tú thở dài nhìn hai người sau đó hỏi cậu: "Hàn Minh cậu được bao nhiêu điểm rồi."
"Khi tìm cậu chúng tôi cũng đánh được vài con quái cấp thấp nên số điểm được cộng dồn là 20."
"Bởi vì bọn tôi đáng cùng nhau nên nó được cộng chung cho cả ba, chỉ khi đi cùng nhau thì số điểm mới được chia sẻ cho nhau." Đặng Quan tiếp lời.
Nguyễn Hàn Minh cũng không để ý đến chuyện này, cậu chỉ đánh quái để kiếm thức ăn ngon chứ chẳng nhớ đến việc kiếm điểm cho bài thi.
Dù sao sống tuy tính quen rồi không cần phải nghĩ nhiều chi cho mệt.
Cậu đưa tay đeo máy tính điểm lên rồi nhìn con số hiển thị bên trên: "300."
"300." Đặng Quan kinh ngạc muốn rớt cả cằm.
Cả ba người đánh gần cả chục con quái cấp thấp mà chỉ có 20 điểm mà cậu chỉ tùy tiện đánh mà số điểm đã tăng lên một cách đáng sợ như vậy.
Đúng là tư bản mà.
Đặng Quan hai mắt đong đầy nước mắt ưu thương.
Nguyễn Hàn Minh thấy bọn họ xem xong liền để tay xuống, cậu không biết cuộc thi này tính điểm như thế nào nhưng xem ra cái con khổng lồ kia có số điểm cao nhất.
không biết trong khu rừng này có bao nhiêu con.
Quái vật Taida mà biết cậu đang nghĩ cái gì liền khóc hét mà co giò bỏ chạy không chút quay đầu đến vùng đất bình yên khác.
"À đúng rồi." Dương Lệ Tú bỗng nhiên bật hốt: "Nguyễn Hàn Minh cậu có biết nhóm người hại cậu là ai không."
"Không quen."
"Bọn họ đúng là thất đức, nếu như không phải là cậu mà là những người khác nhẹ thì mất quyền thi đấu nếu bảo vệ mạng, nặng thì bị thương nặng sau đó mất quyền thi đấu." Đăng Quan tức giận nói.
Tuy rằng sẽ không có thương vong nhưng một khi đụng phải con Taida với lớp giáp trâu bò này mất quyền thi đấu do ấn nút bảo vệ để từ bỏ quyền thi đấu là nhẹ, trên hết nếu như không kịp ấn nút mà đã bị đánh tới thì xem như nửa cái mạng cũng bỏ.
Không một tân sinh nào có thể đánh lại con quái thú này, giáo viên cũng biết rất rõ ràng vì vậy mới đưa nút bảo vệ cho bọn họ.
""Đúng là ác độc thật.
Bọn nó tự đi trêu chọc rồi bất người khác gánh giúp." Hoàng Hào cũng bất bình không thôi.
Trong mỗi cuộc chiến với trùng tộc nếu như gặp những đồng đội như thế thì không thể nào thắng được, có khi đoàn diệt luôn cũng nên.
"Bọn họ nào có sợ đâu.
Chẳng