Phi hành khí chạy băng băng trên đường, đường phố Đế Đô cực kỳ đông đúc cùng nhộn nhịp cho dù hôm nay không phải ngày lễ tiết gì cả nhưng vẫn rất đông người dân ra đường, những người dân ở nơi này chủ yếu là Power, Support cùng Spirit, những người này là những người có cấp bậc sức mạnh khá thấp hoặc những quân nhân đã nghỉ hưu, cũng có rất nhiều người do bị tổn thương cơ thể cùng tinh thần mà rời khỏi quân đội.
Bởi vì không cần phải chiến đấu cùng trùng tộc vì vậy họ cảm thấy buồn chán mà bắt đầu mở ra những nơi kinh doanh để, tuy đằng sau có rất nhiều gia tộc đứng đầu nhưng đa số đều là những cửa hàng nhỏ do người dân bình thường mở ra.
Nguyễn Hàn Minh vừa nhìn đường phố vừa suy ngẫm về câu hỏi kia của Phan Thiết, cậu cảm thấy nhàm chán khi người ở thế giới này lại chán ghét như vậy, chẳng lẽ Normal không phải con người, theo thông tin mà trí nhớ của nguyên chủ để lại những thứ đang được sản xuất ở thời đại tinh tế này đều trải qua tay người Normal, nếu như khinh thường họ vậy tại sao lại sử dụng thành quả lao động của họ, tại sao lại nô dịch cùng bảo vệ họ.
Thế giới này đúng là khiến cậu khó chịu, dù cậu không phải người tốt đẹp gì trong thế giới trước đây của mình nhưng ít ra cậu chưa từng phân biệt khi đánh chết người.
"Phan Thiết, cậu sẽ phải thuấn luyện gấp mười khi trở về quân danh." Phạm Huyền Lân lạnh lùng nói: "Cậu ấy là vợ tôi, chẳng ai có quyền hỏi thay đối sử không phải phép với cậu ấy như vậy.
Nghe rõ chưa."
Phan Thiết liếc nhìn cậu thấy rõ sự thờ ơ cùng chán ghét trên mặt cậu liền cực kỳ bất mãn, nhưng câu nói của tướng quân là một câu cảnh cáo nếu cậu ta còn nói thêm bất kỳ lời nào nữa thì cậu ta chắt chắn không thể ở đây được nữa, sau này cũng sẽ không thể đi theo anh được.
"Rõ, tôi đã hiểu thưa tướng quân." Dù bất mãn đến đâu Phan Thiết vẫn thực hành mệnh lệnh.
Phạm Tuy bình tĩnh ngồi đó cũng không chen vào việc tranh chấp của mấy đứa nhỏ, hơn nữa ông rất hài lòng về đứa cháu dâu này, không nóng nãy, không lo lắng, không sợ sệt cho dù rời khỏi thành phố mà mình sinh sống từ bé.
Một đứa nhỏ dũng cảm.
Nguyễn Hàn Minh nghe thấy lời nói của anh thì bật cười khanh khách mà trêu chọc: "Có phải chỉ mình anh được bắt nạt tôi hay không."
"Không, tôi cũng không thể bắt nạt cậu." Phạm Huyền Lân không hề nghĩ đến cậu đang chọc anh mà nghiêm túc đáp lại.
"Được, tôi nhớ kỹ lời anh nói rồi.
Nếu sau này anh bắt nạt tôi chúng ta liền ly hôn." Nguyễn Hàn Minh vui vẻ gật đầu, cậu thấy anh nghiêm túc như vậy liền muốn tiếp tục đùa giỡn.
Nhưng cậu không ngờ được người con trai đầy lạnh lùng bên cạnh này sau khi nghe thấy câu nói của cậu lại tức giận liếc mắt nhìn cậu rồi trầm giọng nói:
"Không thể ly hôn, cả đời này tôi cũng sẽ không ly hôn với cậu."
Nguyễn Hàn Minh khó hiểu mà lắc đầu: "Nhưng tôi muốn ly hôn thì sao.
Pháp luật tinh tế không có quy định kết hôn rồi thì không thể ly."
"Không, tôi sẽ không đồng ý." Phạm Huyền Lân cực kỳ cố chắp mà lắc đầu, tuy hai người chẳng có tình cảm gì với nhau nhưng đối với anh một khi kết hôn thì chính là chồng chồng, đã là gia đình thì sẽ sống cùng nhau cho đến cuối đời.
"Anh ngang ngược, vô lý vậy." Nguyễn Hàn Minh dở khóc, dở cười trước thái độ bỗng nhiên trở nên cố chấp của anh.
Nhưng lần này câu nói của cậu anh chẳng thèm phản ứng nữa mà xụ mặt nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa kính của phi hành khí, bờ môi mím chặt, ánh mắt đầy âm trầm, nếu như binh lính trong quân doanh nhìn thấy anh như thế này thì chắc chắn sợ đến vỡ cả mật chứ huống chi là tiếp tục lên tiếng nói chuyện.
"Này, anh có nghe tôi nói gì không." Mà Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, ngược lại cậu đưa hai tay ôm lấy mặt anh muốn kéo đầu anh qua đối mặt với mình.
Phan Thiết ngồi phía trên ghế lái mà trợn to mắt nhìn hỗ động của hai người, hiện tại cậu ta cảm thấy trời đất quay cuồng, lỗ tai lùng bùng, giá như có thể ngất xỉu thì cậu ta lập tức im lặng mà ngất đi luôn rồi.
Không ngờ vị tướng quân trẻ tuổi nổi tiếng khắp nhân loại lại có thể giống như trẻ con mà cãi nhau việc ly hoặc không ly hôn.
Mà thứ cậu ta khó tin hơn nữa là người cậu ta khinh thường một Normal kia mà lại đi tranh luận với tướng quân, nhìn thấy cậu không một chút sợ hãi mà còn