Anh ta nói không có đầu đuôi gì, Trình Lê hơi sửng sốt một chút.
"Tôi và Tiểu Diệp từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã quen biết nhiều năm như vậy.
vì cái gì mà anh lại muốn tôi tránh xa cậu ấy?"
Trình Lê suy nghĩ thông suốt: "Ý anh là, có phải vì nhà tôi phá sản, nên tôi không có tư cách làm bạn với cậu ấy sao?"
"Không liên quan gì đến việc phá sản hay không phá sản, cô không cần phải giả vờ trước mặt tôi."
Giọng điệu Phong Lẫm lạnh băng.
"Tôi đã điều tra qua lý lịch của cô, bắt đầu từ cấp hai, cô đã có những mối quan hệ mập mờ với đủ loại đàn ông, cô muốn cái gì, tôi đều biết, cũng chỉ có Tiểu diệp đơn thuần như vậy mới có thể bị cô lừa."
Trình Lê chớp chớp mắt, mỉm cười.
"Vậy anh nói cho tôi biết, tôi muốn cái gì?"
Phong Lẫm cười lạnh một tiếng: "Ngoài tiền ra thì cô còn có thể muốn gì được nữa?"
Trình Lê nhịn xuống ý muốn ném vào mặt anh ta một nắm kẹo sữa trong tay cô, ở trong lòng mặc niệm hai lần: Đây là anh trai của Tiểu Diệp, đây là anh trai của Tiểu Diệp.
Trình Lê kiên nhẫn nói chuyện nghiêm túc với anh ta.
"Anh vừa rồi có nói, ngay từ cấp hai tôi đã có quan hệ mập mờ với đàn ông, khi đó nhà tôi vẫn còn thuộc dạng nhà có tiền đi? Anh nói tôi vì tiền, điều đó không phải quá mâu thuẫn sao?"
Phong Lẫm nghẹn họng, cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt có vẻ khó đối phó.
"Khi đó có lẽ không phải vì tiền."
Phong Lẫm nghĩ ngợi.
"Vì hư vinh sao? Cảm thấy đám người theo đuổi mình đều là những người có mặt mũi?"
"Tôi đã tra qua.
Khi cô còn học trung học, có người vì cô mà muốn nhảy lầu, sau lại động đao, cuối cùng lại nháo đến Cục Cảnh Sát, còn có người ly hôn đến tìm cô, cô đã trốn trong trường, vợ của người đàn ông kia thì vọt ra đường chặn đầu xe nhà cô, còn suýt bị đâm chết."
Phong Lẫm nhìn chằm chằm Trình Lê: "Những chiến tích ngày đó của cô, tôi đều biết rõ ràng."
Trình Lê câm nín: "Nếu biết tôi rõ ràng đúng như anh nói, vậy anh không nhận thấy là những người này đều tự đơn phương đến thần kinh sao? Đâu có gì liên quan tới tôi chứ?"
Phong Lẫm cười lạnh: "(*)Ruồi bọ không đinh vô phùng trứng, nếu như cô không ám chỉ cho bọn họ, bọn họ làm sao có thể......"
(*)Ruồi bọ không đinh vô phùng trứng: ý cơ bản là ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt.
Trứng gà bị nứt rất dễ hư thối, chính điều này sẽ thu hút ruồi bọ.
Câu này muốn nói đến việc: không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.
Lời còn chưa nói xong, bên cạnh bỗng nhiên có người nói: "Có những loại người như thế này, dù không có ám chỉ gì cả, nhưng bọn họ vẫn tự suy diễn tự mình hành động, theo đuôi người kia như ruồi bọ, đuổi mãi không đi, trong trường hợp này, người bị theo đuôi đâu có liên quan gì, đúng không?"
Trình Lê bỗng nhiên phát hiện, Kỳ Thức không biết đã qua đây từ lúc nào.
Trình Lê muốn cười một chút.
Kỳ Thức vẫn luôn bị người khác đeo bám, lời anh ta vừa mới nói, chắc hẳn đều là tiếng lòng của anh ta.
Phong Lẫm liếc mắt một cái liền nhận ra Kỳ Thức, ánh mắt anh ta đảo qua đảo lại giữa Kỳ Thức và Trình Lê, không phát ra tiếng nào.
Kỹ năng mỉa mai của Kỳ Thức đã được kích hoạt.
"Cô ấy nếu muốn tiền, có ai giàu hơn tôi? Cô ấy muốn thỏa mãn tâm hư vinh của bản thân, còn ai phù hợp hơn tôi? Hà tất gì phải tính kế nhị thiếu làm việc không ra gì của Phong gia các người?
"Anh luôn miệng nói cô ấy làm vậy vì tiền, thế cô ấy đã bao giờ lấy phân tiền nào của nhà anh chưa?"
Kỳ Thức cười mỉa một tiếng: "Nếu không quản nổi em trai của anh, ít nhất hãy về nhà trị hết cái chứng vọng tưởng bản thân là người bị hại của anh đi."
Phong Lẫm sắc mặt tái xanh.
Những điều Kỳ Thức nói đều chính xác.
Không cần phải nói tới Phong Diệp, ngay chính bản thân Phong Lẫm cũng không thể so với Kỳ Thức.
Kỳ Thức không để ý đến anh ta, nghiêng đầu về phía thang máy, ra hiệu cho Trình Lê: "Đi lên."
Ông chủ đã lên tiếng, Trình Lê không nói hai lời liền đứng dậy đi theo anh.
Hai người đi vào thang máy, Trình Lê mới nói: "Cảm ơn anh."
Kỳ Thức tùy tiện ừ một tiếng.
Trình Lê nhịn, rồi tiếp tục nói: "Mặc dù có anh trai như vậy nhưng Tiểu Diệp thực sự rất tốt."
Kỳ Thức nhướng mày, ngưng lại một chút mới nói: "Đối với cành, lá gì đó tôi một chút cũng không hứng thú.
Trong thời gian làm việc lại xuống sảnh cùng người khác nói chuyện phiếm, nếu lần sau dám tái phạm, tôi sẽ phê bình cô trước toàn thể công ty."
Trình Lê có chút oan ức: Không có ai lại muốn lãng phí thời gian chạy từ tầng cao nhất xuống tận sảnh để tán gẫu với loại người như vậy đâu, rảnh rỗi sinh nông nổi sao?
Hai người cùng nhau trở lại văn phòng Nguyệt lão.
Anh vào đây làm gì? Trình Lê không dám hỏi.
Ông chủ chắc tới kiểm tra công việc.
Kỳ Thức chuyện gì cũng không có, nhàn nhã nhìn trái nhìn phải, thưởng thức thành quả mà Trình Lê đã dùng hai ngày để gỡ, kết quả lại dẫm trúng tơ hồng mà Trình Lê đã đặt xuống sàn trước khi đi xuống sảnh hồi nãy.
"Này, này, này, anh cẩn thận!" Trình Lê muốn khóc.
Kỳ Thức nhấc chân lên —— quả nhiên, tơ hồng đã bị đứt, đầu sợi dính vào đế giày.
"Không sao, đứt thì đứt đi." Kỳ Thức hờ hững cầm lấy tơ hồng đi đến góc tường.
Trình Lê thương cảm nhìn theo sợi tơ hồng kia, liếc nhìn qua sợi tơ hồng chui ra ngoài Sổ Nhân Duyên: "Không biết sợi tơ hồng bị đứt kia là của ai, cũng quá xui xẻo đi."
"Kệ nó đi." Kỳ Thức thản nhiên