Vấn đề không phải là đau hay không đau, nhưng hành động của anh ta vừa rồi quả thật rất đáng sợ.
Kỳ Thức không né tránh, anh chỉ cười nhẹ, thoải mái để cho cô đá mình xả giận.
"Trình Lê, đá nhầm chân rồi."
"Chân nào? Cái chân này sao?" Trình Lê không hiểu, nhưng vẫn nhân tiện đá Kỳ Thức lần nữa.
"Thời điểm tôi chặn đứng em, em phản xạ quá chậm.
Lại đây."
Kỳ Thức kéo cô lại gần, lại bày ra tư thế chuẩn bị đẩy cô ngã ở trên bàn lần nữa, nhưng chỉ làm tượng trưng.
"Nào, đá tôi đi."
Trình Lê không chút khách khí, chuẩn bị đá Kỳ Thức thêm một cước nhưng lại bị anh dễ dàng bắt lấy mắt cá chân của mình.
"Trước khi bắt đầu đá, đầu gối của em lại có quá nhiều chuyển động thừa, khi em cúi người đá, tôi đã có sự phòng bị, em vừa hành động, tôi liền biết em định làm gì.
Và hẳn là tôi đã đoán đúng."
Kỳ Thức nhẹ nhàng giữ lấy mắt cá chân của Trình Lê, hướng dẫn cô thực hiện cú đá.
Động tác dứt khoát hơn rất nhiều, vừa nhanh vừa chính xác, lại có chút tàn nhẫn.
"Còn nữa, muốn đá thì đá vào bộ vị trọng yếu, đừng nói với tôi là do em xấu hổ chứ?" Kỳ Thức hỏi: "Tôi không tin trong bộ chân pháp của Trình gia lại không có chiêu này đâu."
Trình Lê đỏ mặt, đứng dậy đuổi anh ra: "Anh đi ra đi, tôi muốn đi ngủ."
Ngày hôm qua đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nối tơ hồng, rồi lại đánh nhau một trận, xong lại đến cục cảnh sát, đã thế sau đó còn cùng với ông chủ chơi Role-playing một trận, lăn qua lăn lại đến giờ, hiện tại cũng đã rất khuya.
"Được." Kỳ Thức cười cười rồi thả cô ra, lúc đi tới cửa anh bỗng nhiên quay đầu lại.
"Trình Lê, buổi tối nhớ khóa cửa."
Đúng là một lời nói hợp tình hợp lý.
Khi mà đêm nay lại bị trói buộc với anh ta bằng một sợi tơ hồng vô cùng không đáng tin, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Tơ hồng được buộc trên ngón tay lần này cũng giống như sợi Sương Sớm Nhân Duyên lần trước, khi Kỳ Thức rời đi, nó biến thành một cái vòng tròn nhỏ màu đỏ.
Trình Lê dọn dẹp, khóa cửa cẩn thận xong rồi mới đi vào Càn Khôn Châu để ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, không biết vì cái gì, Trình Lê đột nhiên tỉnh dậy.
Bằng giác quan thứ sáu của mình, cô cảm thấy trong phòng còn có người khác.
Trình Lê mở mắt ra, dựa vào một chút ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một bóng người.
Ngay khi Trình Lê vừa di chuyển, người kia đã nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô, là giọng nói của Kỳ Thức: "Đừng sợ, là tôi."
Trình Lê nghĩ thầm: Tất nhiên tôi biết đó là anh, vì là anh nên tôi mới sợ, được không?
Nhưng làm thế nào mà anh ta lại vào được?
"Không phải tôi đã khóa cửa rồi sao?" Trình Lê có chút bối rối.
"Tôi có chìa khóa.
Dù cho cánh cửa văn phòng này bị khóa từ bên trong, nó vẫn có thể được mở từ bên ngoài bằng chìa khóa.
Trình Lê câm nín, một lòng muốn đánh anh: "Vậy hà cớ gì mà anh lại dặn dò tôi phải khóa cửa vào buổi tối?"
Kỳ Thức bình tĩnh trả lời: "Tôi cho rằng với khả năng tự chủ của tôi, có lẽ sẽ nghĩ đến việc mở cửa vào nửa đêm, nhưng cũng không đến mức cố ý đi tìm chìa khóa."
Trình Lê nghiến răng nghiến lợi: "Kỳ tổng, xem ra anh không đánh giá đúng khả năng tự chủ của bản thân đi?"
"Đúng.
Không chính xác lắm." Kỳ Thức trả lời, như thể đang trình bày một sự thật: "Tôi chỉ muốn gặp em một chút, không nhìn thấy em, tôi không thể ngủ được."
Anh ta lại muốn tiếp tục chơi trò nhập vai sao, diễn đến nghiện rồi chắc?
"Kỳ Thức, anh đến đây chỉ để hù dọa tôi đúng không?"
"Tôi không có ý làm em sợ.
Tôi đã nghĩ rằng tôi chỉ cần ngồi đây ngắm em một chút và em sẽ không tỉnh dậy."
Anh ngồi ở mép giường, thanh âm bình tĩnh khắc chế, ánh đèn ngủ hắt lên khuôn mặt của anh, làm hiện ra những đường nét hoàn mỹ như pho tượng, bình tĩnh trầm ổn, so với lúc anh giả làm Phó Hải Tu hồi nãy, hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.
Trình Lê đột nhiên thông suốt.
Hiện tại anh ta mới thật sự bị sợi tơ hồng đáng sợ kia khống chế, giờ đây lý trí của anh ta đang đấu tranh lại sự ảnh hưởng của tơ hồng.
"Vậy anh muốn như thế nào?" Trình Lê cảnh giác hỏi.
"Không muốn gì cả, tôi chỉ muốn em ở nơi mà tôi có thể nhìn thấy, tôi mới có thể yên tâm.
Em ngủ tiếp đi, tôi ngồi một lát rồi sẽ rời đi."
Đó rõ ràng là dục vọng khống chế và sự chiếm hữu một cách biến thái của Phó Hải Tu.
Bị anh nhìn như vậy, có là thần tiên thì mới ngủ được.
Trình Lê ngồi trong bóng tối nhìn anh khoảng vài giây, cô chớp chớp mắt rồi vươn ra một bàn tay: "Đưa chìa khóa cho tôi."
Kỳ Thức không nói hai lời, anh ngoan ngoãn giao ra chìa khóa cho Trình Lê.
Trình Lê ngồi dậy, khoác thêm áo khoác rồi trong nháy mắt biến mất.
.
ngôn tình hay
Đến khi Kỳ Thức đi ra khỏi Càn Khôn Châu, đúng lúc nhìn thấy Trình Lê đi ra khỏi văn phòng và đóng cửa lại không chút lưu tình.
Kỳ Thức bước tới vặn nắm cửa.
Cánh cửa đã bị khóa lại từ