Trình Lê không ngất đi hoàn toàn, nhưng lại cảm thấy mơ màng giống như đang nằm mơ, cô vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, chỉ là toàn thân cô không còn chút sức lực nào.
Trong lúc hoảng hốt thì cô đã bị người kéo lên xe, hắn để cô nằm ở ghế sau rồi lái xe đến một nơi nào đó, khi đến nơi thì cô bị hắn lôi vào một căn phòng.
Sau đó hắn liền rời đi.
Đến khi ý thức cô trở lại, mọi thứ trước mắt từ hình dạng vặn vẹo dần dần khôi phục lại hình dạng bình thường.
Đây là một phòng ngủ, có đầy đủ đồ dùng cần thiết, nhưng cô không biết đây rốt cuộc là nơi nào.
Trình Lê muốn lấy điện thoại, nhưng cô chợt phát hiện cổ tay cô đã bị trói, Trình Lê cố gắng cúi người xuống để cảm nhận, điện thoại trong túi cô đã biến mất.
Cũng may khi chân cô không bị trói, Trình Lê đứng dậy đi tới cửa, cô dùng khuỷa tay đè vào tay nắm cửa một cách khó nhọc, nhưng lại không thể đè xuống được, có vẻ cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Cửa sổ cũng bị khóa, nhìn từ cửa sổ ra ngoài thấy có mấy căn biệt thự, nhưng không thấy có nhiều nhà cao tầng xung quanh, xem ra đây là một khu biệt thự ở ngoại ô.
Bên ngoài có tiếng người đang mở khóa, Trình Lê nhanh chóng chạy lại giường, nằm trên giường giả bộ đang hôn mê.
Bước chân đi tới cạnh giường.
"Đừng giả vờ, đứng lên đi.
Tác dụng của thuốc đã hết lâu rồi."
Là giọng của Phó Hải Tu.
Trình Lê đành phải mở mắt.
Phó Hải Tu đứng ở trước giường, cúi đầu nhìn Trình Lê, vẻ mặt u ám, một tay của hắn bị quấn một lớp băng gạc dày.
Phỏng chừng vừa rồi hắn rời đi là để xử lý vết thương trên tay hắn.
"Úc Tinh đột ngột muốn chia tay với tôi, đều là do cô xúi giục đúng không?" Phó Hải Tu nói.
Trình Lê cười lạnh một tiếng.
"Do tôi xúi giục? Loại người như anh, một người bình thường còn không thể ở cạnh anh trong ba phút, nhưng còn Úc Tinh, cô ấy đã chịu đựng anh suốt một thời gian dài như thế, có lẽ đã sớm không chịu nổi, không phải sao?"
Phó Hải Tu sững sờ, nhưng lại không nói gì.
Trình Lê nhớ lại lời Triển Quyển đã nói, cô phải học cách (*)cáo mượn oai hùm.
(*)狐假虎威 (hồ giả hổ uy): cáo mượn oai hùm: ý nói việc dựa vào vị thế của ai đó để thị uy, dọa người khác.
"Hơn nữa, khi anh bắt tôi tới đây, anh không sợ Kỳ Thức sẽ làm gì anh sao?"
Phó Hải Tu trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt, hắn cười nhạo một tiếng: "Nếu tôi bắt cô đi, chỉ cần để cô sống không thấy người, chết không thấy thi thể, hắn làm sao biết là do tôi làm?"
"Dù sao, cô cũng chỉ là một trợ lý quèn đã bò được lên giường hắn, vậy mà thật sự coi bản thân là vợ của người giàu nhất sao? Hắn muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được, không phải sao? Sau vài ngày thấy hết mới mẻ, hắn sẽ quên thôi."
Phó Hải Tu lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại.
Trình Lê nhìn thoáng qua đã biết đó là điện thoại của cô, hóa ra là bị hắn lấy mất.
Điện thoại không có khóa, Phó Hải Tu xem qua một chút đã tìm thấy số của Úc Tinh, hắn gọi qua.
Úc Tinh lập tức nhận điện thoại.
Khóe miệng Phó Hải Tu vặn vẹo một chút: "Không nhận điện thoại của tôi, nhưng lại rất nhanh nhận điện thoại của cô ta."
Úc Tinh ở đổi diện nghe thấy giọng nói của hắn: "Phó Hải Tu?"
Phó Hải Tu cười lạnh một tiếng: "Úc Tinh, tôi đang ở cùng người bạn mới của em.
Em ngạc nhiên không?"
Úc Tinh lập tức nóng nảy: "Trình Lê, chị không sao chứ? Phó Hải Tu, anh có bệnh sao?"
"Đúng vậy, tôi có bệnh." Phó Hải Tu trả lời, hẳn mở loa ngoài rồi đưa điện thoại đến trước mặt Trình Lê: "Nói một câu với Úc Tinh không?"
Trình Lê im lặng.
"Không nói?" Phó Hải Tu nhếch môi: "Không sao, tôi có rất nhiều biện pháp giúp cho cô lên tiếng."
Phó Hải Tu ném điện thoại lên giường, tiện tay kéo cà vạt, ném nó sang bên cạnh, cởi nút áo trước ngực.
Hắn vừa nhìn Trình Lê với ánh mắt chuẩn bị thưởng thức con mồi, vừa chậm rãi nói: "Úc Tinh, nếu như em không muốn trở về bên tôi, cũng không sao, tôi có bạn em ở đây, cũng là giống nhau."
Giọng Úc Tinh thay đổi, cô nói với giọng run rẩy: "Phó Hải Tu, anh ở đâu?.......Có phải đang ở nhà anh không? Tôi cầu xin anh........xin anh hãy buông tha cho cô ấy, là lỗi của tôi khi lại muốn chia tay với anh, tôi lập tức sẽ quay lại bên anh...."
Phó Hải Tu dùng bàn tay không quấn băng còn lại đi véo má Trình Lê, hắn bước một chân lên giường rồi cúi người xuống.
Hắn cười một tiếng: "Úc Tinh, em nghe kỹ cho tôi."
Trình Lê bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói rõ ràng và bình tĩnh: "Úc Tinh, em đừng sợ hắn ta, chỉ cần nghe."
Cùng lúc đó, Trình Lê bất ngờ vung chân lên.
Một cước bay ra.
Phó Hải Tu kêu lên một cách đau đớn, lảo đảo lui về phía sau vài bước, cong lưng che lại chỗ trọng yếu vừa bị đá trúng.
Tư thế vừa rồi của hắn giống hệt như tư thế ngày đó khi Kỳ Thức đè Trình Lê ở trên bàn.
Thiên thời địa lợi, bách phát bách trúng.
Trình Lê làm theo phương pháp mà Kỳ Thức đã dạy, nhắm vào bộ phận trọng yếu, hành động lưu loát, nhanh nhưng tàn nhẫn, khiến đối thủ không có thời gian để phản ứng.
Trình Lê không đợi đến lúc hắn đứng vững, cô xoay người lại, đá thêm một cú vào mặt hắn ta khiến hắn ngã mạnh xuống đất.
Tuy nhiên, dù sao thì Phó Hải Tu cũng là một người đàn ông, còn là một người đàn ông tàn bạo, hắn nhanh chóng đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng của mình, nhếch miệng cười lạnh với Trình Lê.
Trình Lê lại đá thêm một cước.
Việc hai tay bị trói khiến cô gặp khó khăn trong việc di chuyển, lần này hắn ta đã có đề phòng, dễ dàng tránh né được cú đã của cô.
Trình Lê chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng lên dây cót chiến đấu với hắn.
Nhưng chỉ không lâu sau đó, cửa phòng bất ngờ bật mở.
Là Kỳ Thức.
Lần này Kỳ Thức đến rất nhanh, Trình Lê quả thực bội phục.
Có lẽ bởi vì không tìm thấy Trình Lê nên anh dùng định vị tra tìm vị trí của cô.
Khi Kỳ Thức tiến vào, liếc mắt một cái đã hiểu rõ tình hình của Trình Lê và Phó Hải Tu, anh đứng lại ở ngưỡng cửa, cũng không hề đi vào.
Khi Phó Hải Tu thấy anh đến, hắn biết rằng những thủ hạ bên ngoài đều đã bị xử lý, thế nhưng khi thấy Kỳ Thức chỉ đứng ở cửa mà không đi vào, hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Tuy nhiên hiện tại hắn đang bị Trình Lê tấn công, cũng không kịp nghĩ ngợi, chỉ có thể lo đối phó với Trình Lê trước tiên.
Khi Kỳ Thức đến, trái tim của Trình Lê cũng ổn định lại, chuyên tâm đối phó với Phó Hải Tu.
Phó Hải Tu như một tay chiến đấu ngoài đường phố, mặc dù không sử dụng một đấu pháp cụ thể nào, nhưng hắn lại có kinh nghiệm thực chiến phong phú, xuống tay vừa độc lại vừa chuẩn với một cỗ sức mạnh chết người, quả thực rất khó đối phó.
Kỳ Thức đã quan sát một lúc, anh đột nhiên nói: "Trình Lê, không đánh như thế, nhìn tôi."
Giọng điệu của anh bình tĩnh, điềm đạm, nhưng không hiểu vì sao, nó lại khiến Phó Hải Tu rùng cả mình.
Còn chưa kịp hết run, hắn đã được lãnh một cú đá mạnh vào thắt lưng, Kỳ Thức thực hiện động tác gần giống với Trình Lê, nhưng lại mạnh và dã man hơn nhiều.
Phó Hải Tu hoàn toàn không thể né tránh, lập tức quỳ trên mặt đất, đau đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, không thể nào đứng dậy.
Kỳ Thức cởi trói cho Trình Lê.
"Em làm thử đi." Kỳ Thức giống như một người thầy giáo kiên nhẫn dạy học sinh của minh.
"Được." Trình Lê gật đầu đáp ứng.
Cả đời Phó Hải Tu chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như vậy, hắn cắn răng đứng lên, lập tức bị Trình Lê đá vào vị trí hồi nãy đã bị Kỳ Thức đá trúng.
Trong lòng Trình Lê biết rõ: không phải nhờ sự hướng dẫn của Kỳ Thức mà cô có thể tiến bộ nhanh như vậy mà là bởi trước đó, Phó Hải Tu đã phải chịu một đòn của Kỳ Thức, điều đó đã làm cho