Trước cầu vồng Bifröst hùng vĩ tuyệt đẹp, thần hộ mệnh Heimdall đang mặc áo giáp và cầm một thanh kiếm làm bằng kim loại đặc biệt.
Con ngươi vàng của ông ta ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Ông ta sở hữu cặp mắt có thể nhìn thấy tất thảy và đôi tai nghe được mọi thứ.
Heimdall nghe nhìn khắp chín cõi, bao gồm cả Asgard lẫn Trung Địa.
Thời không khó lòng cản bước ông ta cảm nhận được những gì ông ta muốn nhìn và muốn nghe.
Thậm chí ông ta còn có thể tìm ra tiếng bướm đập cánh cách xa tận nghìn thế giới.
Nhưng giờ ông ta cau mày, dõi theo Trung Địa bằng cặp mắt màu vàng.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Học viện Christ Church, Đại học Oxford
Là học viện lớn nhất Đại học Oxford, Christ Church là học viện kiểu nhà thờ duy nhất trên thế giới.
Việc xây dựng nhà thờ này mất đến hơn 800 năm.
Vesper và Harry Osborn đang dạo bước giữa những kiến trúc cổ kính của Christ Church.
Họ đi ngang qua một nhóm du khách trong khuôn viên trường yên tĩnh.
Không giống như những học viện mở cửa đón khách tham quan khác, Christ Church quản lý du khách rất nghiêm ngặt.
Tất cả du khách phải tham quan cẩn thận và đi theo lộ trình quy định.
Phần lớn địa điểm đều không mở cửa cho khách du lịch.
Văn phòng của Vesper nằm trên tầng ba nhà thờ.
Cơ quan đầu não của học viện này là nhà thờ.
Trên tường nhà thờ có treo một số bức tranh tôn giáo.
Đa phần là quà từ những cựu sinh viên.
Toàn các danh họa, mà thậm chí vài bức còn tồn tại 400 năm.
Vesper đi theo hành lang nhà thờ, định vào văn phòng tầng ba.
Sàn nhà dưới chân cô khắc tên nhiều người đã đóng góp xây dựng nên nhà thờ này.
Hôm nay là chủ nhật.
Trường Christ Church vẫn tổ chức buổi cầu nguyện như thường lệ nên nhà thờ mở cửa cho công chúng.
Tuy nhiên rất nhiều người theo đạo từ các trường khác cũng tới dự và còn một vài người bên ngoài trường nữa.
Vesper không theo đạo Thiên Chúa.
Cô đến học viện vào cuối tuần để hoàn thành báo cáo thí nghiệm.
Trong khi cô vùi đầu xử lí tài liệu trên bàn làm việc suốt hai tiếng đồng hồ thì con sói nhỏ nào đó có vẻ khá bất mãn.
Harry đứng cạnh, nhìn khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp, "Vesper, rõ ràng em đã hứa sẽ dành cuối tuần với tôi, nhưng giờ em lại quay về văn phòng vội vã chuẩn bị báo cáo thí nghiệm."
"Chứ sao?" Vesper ngồi trên ghế sau bàn làm việc, "Cậu Osborn, chẳng lẽ kế hoạch cuối tuần ban đầu của cậu là đến công viên giải trí Alton Towers?"
Alton Towers, nằm tại phía bắc miền trung nước Anh, là công viên giải trí theo chủ đề lớn nhất ở Anh và được xếp vào top 10 công viên giải trí hàng đầu thế giới.
Truyền thuyết về tháp Alton bắt nguồn từ lâu đài bị nguyền rủa cùng tên trong công viên giải trí có những trò cảm giác mạnh.
Harry bí xị, "Giáo sư Lynd, hình như em luôn quên tôi đã trưởng thành rồi."
Vesper nhún vai, mỉm cười nhìn cậu, "Cậu Osborn, trông cậu thực sự hơi non nớt quá."
Harry bước đến gần Vesper, len giữa cô và bàn làm việc.
Cậu cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, "— Thế còn những người khác thì sao?"
Ngay giây sau, Vesper đã bị Harry ôm eo rồi đè lên bàn làm việc.
Còn cậu thì đứng giữa hai chân cô.
Nữ giáo sư khêu gợi bị học sinh mình ôm chặt.
Trong phòng làm việc mà giữ tư thế như vậy, thực sự quá mập mờ và vô đạo đức.
Harry áp môi lên cổ cô, để lại nụ hôn say đắm.
Đôi môi lành lạnh kia chạm vào da thịt, nhanh chóng trở nên nóng bỏng cuồng nhiệt.
Nhưng hình như hôm nay không phải ngày may mắn của Harry Osborn.
Điện thoại di động trên người cậu bỗng đổ chuông làm gián đoạn hành động tiếp theo.
Thanh niên đẹp trai nhíu mày, lạnh lùng nhìn tên người gọi.
Vesper khẽ đẩy cậu ra, liếc thoáng, "Là cha cậu đấy."
Harry lại tới gần cô, ôm người con gái mềm mại ấm áp vào lòng rồi bắt máy.
Norman Osborn đi thẳng vấn đề, "Tài xế đang đợi ở ngoài học viện Christ Church.
Con phải về dinh thự Osborn ngay lập tức.
Ba muốn đích thân bàn bạc một vấn đề quan trọng với con."
Harry tỏ ra khá lạ lùng, song, cậu bình thản đáp, "Mừng ngài đặt chân đến dinh thự Osborn, thưa ngài Norman Osborn.
Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên ngài xuất hiện suốt bảy năm qua."
"Harry!" Norman Osborn sẵng giọng, "Chuyện này cực kì hệ trọng.
Ba phải gặp con ngay."
Harry vuốt mái tóc đen suôn mượt của Vesper và không trả lời cha.
Bất ngờ thay, ngài Norman Osborn lại chợt hạ giọng như chấp nhận chịu thua, "Lẽ nào con không muốn biết tại sao ba đưa con vào ký túc trường từ sớm, thậm chí nhiều năm qua còn ít quan tâm, xa lánh con, đến mức hai ba con phải đối đầu nhau?"
Harry im lặng một thoáng rồi cúp điện thoại.
Vesper nhìn chăm chú vào mắt cậu, "Cậu nên về trước đi.
Tôi còn rất nhiều tài liệu phải xử lí.
Đừng làm tôi mất tập trung nữa, thưa cậu Osborn."
"Tôi cần em bầu bạn." Thoạt trông Harry vẫn đẹp trai lầm lì, nhưng dường