Edit: Mei A Mei
We make our own futures, and then call them fate.
And what better excuse to choose a path than to insist its our destiny.
But at the end of the day, we all have to live with our choices.
Ta tạo ra tương lai của riêng ta, và sau đó gọi chúng là số phận.
Không có lý do nào tốt hơn việc coi con đường tự chọn là vận mệnh.
Nhưng rốt cục, ta vẫn phải cái trả giá đắt vì sự lựa chọn của mình.
Trong không gian kín được bao quanh bởi những bức tường ánh sáng, Vesper dửng dưng nhìn NPC ma cà rồng trước mặt.
Lestat cười nịnh, "Hoan nghênh tạm thời quay về hệ thống nhân vật phản diện –"
Cô khẽ nheo mắt lại, "Lỗi nâng cấp hệ thống? Hôn mê khi chưa hoàn thành nhiệm vụ?"
"Đây chỉ là sự cố thôi, cưng à." Lestat nở nụ cười đặc biệt quyến rũ trên gương mặt tuấn tú, "Có lẽ cô có thể coi nó như một trải nghiệm đặc biệt?"
Vesper hơi nghiêng đầu, nhếch mép mỉa mai, "Chấp nhận hệ thống phản diện chết tiệt này mới là trải nghiệm đặc biệt của tôi..." Cô nhấn mạnh, "Một trải nghiệm đặc biệt ngu xuẩn."
Lestat mỉm cười bất lực.
Còn Vesper thì chỉ quan tấm đến nhiệm vụ mà mình chưa hoàn thành, "Tôi nghĩ hẳn giờ anh nên kết thúc cuộc trò chuyện đáng ghét này ngay lập tức để tôi làm nhiệm vụ tiếp."
NPC ma cà rồng đẹp trai lại lộ vẻ khó xử, "Do lỗi hệ thống nên dòng thời gian ở thế giới cũng xuất hiện lỗi."
"Thì?" Vesper nói giọng đầy uy hiếp.
"Nếu cô quay về thế giới, thời gian sẽ chênh lệch ba mươi năm..." Tiếng Lestat nhỏ dần, "Mùa hè năm 1976."
Vesper tắt nụ cười, "Vậy là tôi lại chết ở thế giới này rồi."
"Không không..." Lestat giải thích biện pháp cặn kẽ cho cô sau lỗi hệ thống, "Cô bị trúng Avada Kedarva vào năm 1943 nhưng chưa chết, mà hôn mê.
Hệ thống đã lập tức sử dụng thể chất ma cà rồng cô lấy được ở thế giới trước, cho nên thân thể cô không có bất kỳ dấu vết lão hóa hư tổn nào, chỉ ngủ say ba mươi ba năm thôi."
"Chẳng lẽ những người khác không cảm thấy lạ sao?" Vesper nhíu mày.
Lestat nhún vai, "Bé cưng à, cô và Tom Riddle đã gián tiếp đánh bại Chúa Tể Hắc Ám Grindelwald.
Cả giới pháp thuật Châu Âu đều tôn sùng hai người như những vị cứu tinh."
Vesper im lặng một hồi, "Anh không cảm thấy chuyện tôi gặp Grindelwald quá trùng hợp à?"
"Cái gì cơ?" Lestat kinh ngạc nhìn cô, nhíu mày, "Nhưng chuyện này xảy ra trước khi hệ thống nâng cấp và tạm thời mất khả năng giám sát.
Tôi không thể biết được chân tướng sự thật."
Vesper nhìn anh ta rồi nói ra suy đoán của mình, "Tom Riddle."
"Cô nói Tom Riddle đã lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ?!" Nhân vật phản diện nổi tiếng bị sốc trước độ điên của Chúa Tể Hắc Ám tân nhiệm.
Trái lại vesper rất bình tĩnh, "Nếu như tôi không bị mất năng lực phòng ngự đặc biệt do lỗi hệ thống thì có lẽ Avada Kedarva sẽ không thể gây tổn thương tôi.
Ở một mức độ nào đó, tôi là tấm lá chắn hình người của Riddle đúng chứ? Việc đánh bại Grindelwald sẽ giúp hắn có được vị trí quyền lực cực cao."
"Vả lại –" Vesper hồi tưởng về lúc ở bên Riddle, "Theo khía cạnh nào đó, thay vì dùng tôi để chiến thắng Grindelwald nhằm giành quyền lực thì mượn tay người khác loại bỏ tôi, một trở ngại làm ảnh hưởng đến năng lực và trí óc hắn ta, sẽ giống như nguyên nhân sâu xa mà nội tâm Tom Riddle thúc đẩy hắn làm vậy."
Huống chi Vesper đã biết được quá nhiều bí mật của hắn.
Người thừa kế Slytherin vốn tôn thờ khái niệm "Trên thế gian này nếu có hai người biết được bí mật thì đồng nghĩa với việc ai ai cũng biết", bản năng sẽ không tin bất cứ kẻ nào.
Lestat lấy làm lạ, "Hắn ta thật đúng là bệnh nhân mắc chứng phản xã hội chính hiệu.
Hắn đau khổ ba mươi ba năm cũng không phải diễn trò.
Thậm chí hắn còn thuyết phục gia tộc Lynd đưa cơ thể ngủ say của cô về nước Anh, như hình với bóng."
Vesper liếc mắt, "Thế mới nói hắn là gã phản xã hội cao thâm điên rồ."
Có lẽ với Tom Riddle, sự hiện diện của cô là một điều hèn nhát cần biến mất.
Nhưng khi cô đã rời đi thì sẽ khiến hắn đau khổ khôn cùng, đến mức không còn màng tới ảnh hưởng xấu từ tình yêu nữa.
Theo mức độ nào đó, hẳn cái lỗi hệ thống chết tiệt này đã giúp cô một vấn đề nhỏ.
Cô bị lời nguyền chết chóc đánh trúng suýt mất mạng, nhưng nó lại trở thành cơ hội để cô thực sự bước vào trái tim Riddle.
Cơ mà bấy giờ Vesper vẫn muốn hét lên một câu – Tom Riddle, tên Chúa Tể Hắc Ám Voldemort điên khùng!
"Thân xác tôi đang ở đâu? Bệnh viện thánh Mungo à?" Vesper hỏi.
Bệnh viện này được lương y Mungo Bonham thành lập vào đầu thế kỷ 17, chuyên điều trị cho các bệnh nhân phù thủy từ khắp nước Anh.
Khi học sinh Hogwarts bị thương, họ thường được y tá trưởng Madam Pomfrey tiếp nhận điều trị.
Nhưng nếu vết thương nghiêm trọng, học sinh sẽ được gửi đến bệnh viện thánh Mungo để điều trị tốt hơn.
Mà Vesper cảm thấy việc mình hôn mê suốt ba mươi ba năm có lẽ là một bệnh vô cùng nghiêm trọng.
Lestat nhấp vào bảng trong suốt, "Trang viên Malfoy."
Lúc mở mắt lần nữa, trước mắt Vesper là bức tranh mái vòm cực kì lộng lẫy, kết hợp với phong cách kiến trúc Gothic thời Trung Cổ và đầu Phục Hưng.
Căn phòng bài trí rất sang trọng.
Nội thất thì xa hoa.
Lò sưởi bằng đá cẩm thạch.
Thậm chí bên giường còn đặt cả một chiếc gương mạ vàng.
Gạch lát sàn bằng đá gần như được những tấm thảm đắt tiền bao phủ hoàn toàn.
Và cô đang nằm trên chiếc giường bốn cọc lộng lẫy mềm mại, đắp tấm chăn tơ lụa êm ái.
Trên người cô cũng không còn khoác áo choàng phù thủy Slytherin nữa mà đổi thành một bộ váy ngủ hoàng gia viền ren màu trắng thoải mái dễ chịu.
Cơ thể cô được chăm sóc cực kì tốt, xét theo một người thực vật đã hôn mê hơn ba mươi năm.
Điều mà cô đang quan tâm nhất lúc này là – ngài Chúa Tể Hắc Ám sẽ không xẻo banh mặt mình ra chứ? Nếu đúng vậy thật thì giờ cô bỏ nhiệm vụ luôn còn kịp không?
Vesper vừa định ngồi dậy đã nghe thấy có giọng nói từ ngoài cánh cửa được chạm khắc tinh xảo, "Quý ngài kia tới đây tham dự hội nghị Bộ Pháp Thuật thôi cũng đem "Mỹ nhân ngủ say" này đi theo.
Ngài ấy thực sự quá si tình.
Rõ ràng ngài ấy cao quý điển trai thế cơ mà."
Giọng nói đáp lời có phần ghen tị, "Chủ nhân đã thống trị hoàn toàn Bộ Pháp Thuật nước Anh.
Ngay cả bộ trưởng Bộ Pháp Thuật