Edit: Mei A Mei
Dreaming in the memory is not as good as waiting for the paradise in the hell.
Nằm mơ trong kí ức không bằng đợi thiên đường nơi địa ngục.
Lớp Độc Dược dưới lòng đất được xây bằng đá thô.
Trên những bức tường hình vòm màu đồng thau viết tên các thành phần cùng khoáng chất quý hiếm của nhiều loại độc dược khác nhau bằng tiếng Latinh và tiếng Anh.
Vesper đứng cạnh Severus Snape.
Cô đang tập trung điều chế thuốc Nói Thật.
Đám phù thủy nhỏ tại lớp Độc Dược đều âm thầm quan sát cô và thảo luận khe khẽ.
- - "Merlin ơi, Vesper thực sự từ chối lời cầu hôn của giáo sư Voldemort! Dám cá các quý cô độc thân tại yến hội đã tức đến nỗi muốn cho cô ấy chịu Crucio (Lời nguyền tra tấn)."
- - "Cơ mà thật ra mình thấy Vesper độc lập kiêu ngạo lắm nhé.
Thiếu nữ từ chối lời cầu hôn đầu tiên là điều rất chi bình thường."
- - "Nhưng đó là giáo sư Voldemort.
Lỡ vì thế mà thầy ấy bỏ cô ta thì làm sao bây giờ.
Quý ngài kia nổi tiếng máu lạnh vô tình đấy."
- - "Bồ nói có phải Vesper đã chán giáo sư Voldemort tuổi già xuống sắc rồi không.
À không, chỉ lớn tuổi thôi, tạm thời vẫn chưa xuống sắc."
- - "Ôi Merlin, bồ mà cũng dám bàn luận về vấn đề tuổi tác của giáo sư Voldemort cơ hả? Nhưng nói thật nhé, cái loại tâm lí căm ghét khi bị người ta đề cập tới tuổi tác chẳng lẽ vì do mới bước vào thời kỳ mãn kinh?"
Vesper, cô bạn gái nhỏ của ông già bị nghi ngờ đã bước vào thời kỳ mãn kinh, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Trí tưởng tượng đám phù thủy nhỏ Hogwarts thực sự xuất sắc phết.
Cô đặt thuốc Nói Thật vừa chế xong qua một bên, lau sạch chén nung rồi lần lượt bỏ một ít bột xay sẵn vào chén, chú ý cẩn thận xem có kết tụ để tránh biến chất hay không.
Snape đứng bên cạnh nhíu mày nhìn cô, "Loại thuốc cô pha không phải như những gì giáo sư Slughorn nói."
Vesper quan sát kĩ lưỡng màu sắc và độ nhớt hỗn hợp, "Tôi tìm thấy thứ này trong một cuốn sách về Độc Dược."
Nhắc đến công thức điều chế thuốc lạ lẫm, bậc thầy Độc Dược tương lai có vẻ rất tò mò, "Nó dùng để làm gì?"
Vesper nhìn mái tóc đen dày của cậu thiếu niên đầy ẩn ý, "Một loại thuốc phổ biến cần thiết cho cánh đàn ông nước Anh – Thuốc ngăn ngừa rụng tóc."
Severus Snape: "...Thôi tôi không cần."
Vesper nhún vai, "Cậu sẽ không nói điều đó ở tuổi ba mươi đâu."
Sau khi Vesper và Snape thảo luận sôi nổi về vấn đề rụng tóc của đàn ông Anh thì lớp Độc Dược cũng kết thúc.
Cô hào hứng chuẩn bị trao lọ thuốc trong tay cho ông già ngoài năm mươi tuổi, tiện thể không quên dán một bức thư xin lỗi chân thành lên lọ thuốc thủy tinh.
Hi vọng Voldemort sẽ chịu chấp nhận món quà xin lỗi của cô sau vụ cô từ chối lời cầu hôn với lí do "tốt nghiệp xong mới tính đến chuyện cưới hỏi".
Nhưng chẳng phải đây là sự thật sao? Cô mới học năm thứ sau, thậm chí còn chưa tham gia kỳ thi phù thủy cấp cao.
Vesper đi tới văn phòng chủ nhiệm nhà Slytherin.
Ở góc hành lang tối tăm, bóng dáng Bellatrix ngăn cô lại.
Nữ phù thủy 25 tuổi có nước da nhợt nhạt.
Bấy giờ khuôn mặt ả tiều tụy.
Ánh mắt cuồng dại mà quái dị.
"Cô Lestrange, chúc ngày tốt lành." Vesper đứng bên hành lang khẽ gật đầu.
Nhìn khuôn mặt trắng ngần tựa ánh trăng kia, trong đầu Bellatrix thoáng hiện lên – cảnh Chúa tể Voldemort kính mến của ả quỳ một chân trên đất.
Còn đứa con gái Pháp yếu ớt hèn mọn này lại không nhận ra sự chân thành của hắn, kiêu ngạo từ chối, tựa như một đứa trẻ được chiều quá hóa hư, ngang ngược, làm lòng người phẫn uất.
Là một kẻ tàn nhẫn và độc ác, Bellatrix cũng chẳng đặc biệt yêu quý điều gì, nhưng chỉ khi đối mặt với Voldemort, ả mới trung thành nồng nhiệt như bề tôi sùng kính vị thần, "Vesper Lynd, mày đã biến Chúa Tể Voldemort trở thành trò cười cho cả giới phù thủy Anh."
Vesper chớp chớp mắt, "Tôi nghĩ đó chỉ là thú vui nhỏ giữa những cặp tình nhân mà thôi.
Nào liên quan gì tới giới phù thủy nước Anh."
Cô nhẹ nhàng nhún vai, "Có vẻ như cô bây giờ không hài lòng với việc tôi từ chối lời cầu hôn của Volsemort.
Nhưng nếu tôi đồng ý, chắc tâm trạng cô sẽ càng tệ hơn đấy."
Bellatrix hận nhất cái thái độ thô lỗ khi Vesper nhắc đến Lord Voldemort, như thể Chúa Tể Hắc Ám, người không nhiễm bụi trần mà ả kính trọng và đi theo chỉ là một món đồ chơi rẻ mạt, dễ dàng có được đối với đứa con gái Pháp này.
"Chúa tể Voldemort là người thừa kế Slytherin, sinh ra đã mạnh mẽ và bất khả chiến bại." Bellatrix phẫn nộ nói rồi rút đũa phép chĩa về phía cô, "Chỉ khi mày biến mất thì chủ nhân mới có thể dấn thân vào ma thuật đen đầy điên cuồng, đạt tới tỉnh cao."
Dĩ nhiên Vesper không định ngồi chờ chết.
Cô cũng rút đũa phép nhắm vào Bellatrix.
Tại hành lang âm u dưới lòng đất, bầu không khí tựa như ngưng đọng.
Lúc hai người giằng co thì ở ngôi làng Hogsmeade cách đó không xa, hiệu trưởng Dumbledore đang gặp mặt nói chuyện cùng Sybill Trelawney trong quán rượu Đầu Heo.
đam mỹ hài
Sybill Trelawney là cháu gái cố của nhà tiên tri nổi tiếng Cassandra Trelawney.
Cô ta rất gầy, mang cặp kính to, cổ đeo vô số chuỗi vòng hạt.
Sybill Trelawney là một người thần kỳ.
Cô ta hành động như một kẻ nói dối điên rồ, nhưng mặt khác, cô ta có thể đưa ra những dự đoán thực tế, đặc biệt là cái chết của con người.
Hôm nay cô ta định hẹn Dumbledore để ứng tuyển vào vị trí giảng dạy lớp Tiên Tri.
Quán Đầu Heo vừa tối vừa bẩn ở làng Hogsmeade là nơi mà đủ mọi loại người lui tới.
Trong căn phòng bẩn thỉu, trên cửa sổ có một lớp bụi dày.
Ánh nắng chiếu vào phòng càng ít đến đáng thương.
Nguồn sáng trong phòng chỉ có thể nhờ cậy ngọn nến le lói trên chiếc bàn gỗ mộc thô sơ.
Dưới nền đá là những thứ rác rưởi tích tụ hàng thế kỉ.
Dumbledore nhấp hớp bia mỡ bò, "Cô Trelawney, bức thư cô gửi qua cú mèo nói rằng cái chết của ai đó sắp tới đây đã được dự đoán trong bã trà và quả cầu pha lê."
Sybill Trelawney trông kì lạ, nói giọng đều đều, "Cô ấy đã giao phó lá bùa hộ mệnh vĩnh cửu cho Chúa Tể Hắc Ám, nhưng rồi cuối cùng lại chết vì hắn một