Vesper tin chắc rằng mình đang ở trong giấc mơ, bởi vì NPC hệ thống Lestat ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt có phần nghiêm túc, "Vesper thân yêu, trước mắt có hai tin xấu."
"Hình như anh chưa bao giờ cung cấp tin tốt cho tôi." Vesper nhíu mày.
Mặt Lestat thoáng buồn, "Cô làm tan nát con tim tôi rồi, cưng à."
Vesper mân mê lọn tóc, "Rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ anh bạn trai cũ nào của tôi lại gây phiền phức à?"
"Không phải bạn trai cũ..." Lestat lắc đầu.
Vesper vừa mới an tâm thì lại nghe thấy giọng anh ta, "Là cả đám bạn trai cũ -"
"Cái quái gì thế?" Vesper lạnh lùng nhìn anh ta.
Lestat cố gắng xoa dịu cô, "Bởi vì ba kẻ phản diện toàn năng trước của cô đã thực hiện một vài thủ đoạn nhỏ trong thế giới thuộc về họ, nên mỗi lần cô ở lại thế giới nhiệm vụ càng lâu thì khả năng các thế giới hợp nhất sẽ càng lớn."
"Vậy tại sao hệ thống lại không, chọn, những, nhân vật, phản, diện, không, có, siêu, năng, lực?" Vesper sầm mặt.
"Đề xuất hay đấy..." Lestat nhướng mày, "Tin xấu khác là cô đã bị quản ngục bệnh viện tâm thần Arkham Quincy Sharp bắt cóc trong lúc ngủ, nhằm gây áp lực cho Joker, gã hoàng tử tội phạm Gotham, kẻ vừa gây rắc rối cho lão ta dạo gần đây."
"Quincy Sharp có khả năng bắt cóc tôi thành công dưới phạm vi thế lực của Joker sao?" Vesper hơi ngạc nhiên.
"Quincy Sharp đang chuẩn bị tranh cử thị trưởng Gotham.
Người hậu thuẫn chính là Lex Luther..." Lestat vắt chéo chân tao nhã, mỉm cười với cô, "Nhưng lão ta thành công cũng vì tôi đã giúp tí chuyện."
Vesper nhíu mày, "Vậy nên tôi lại sắp nghênh đón kiểu chết mới nữa hả?"
"Trả lời chính xác, bé yêu." Lestat đáp.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- --
Một giây sau, Vesper thoát khỏi giấc mơ và tỉnh lại trên giường.
Chiếc đèn chùm pha lê treo giữa trần nhà màu trắng rọi ánh sáng chói loà.
Căn phòng vắng tanh.
Cửa chính đóng chặt.
Dưới tấm rèm dày, cô thậm chí còn không thể phân biệt được ngày đêm.
Vesper nhảy xuống giường, mở tung rèm cửa màu nâu sẫm, nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài cửa sổ.
Cô ngạc nhiên khi dường như đây là một căn biệt thự trên vách đá.
Cô cảm thấy nhức đầu uể oải, chắc do bị tiêm một loại thuốc nào đó, bằng không cô đã chẳng ngủ tới lúc mặt trời lên bữa thứ ba mới chịu tỉnh lại.
Chết tiệt.
Đầu Quincy Sharp chứa mì sợi hay sao? Sự mất tích của cô sẽ chỉ làm Joker điên hơn mà thôi.
Bản chất tâm lý Joker là xấu xa và cuồng loạn, nghĩ cái gì sẽ lập kế hoạch thực hiện ngay.
Hắn chưa từng bị ràng buộc bởi mệnh lệnh hay bị bất cứ điều gì hạn chế.
Hắn là người mang "tự do tuyệt đối".
Không vì nguyên nhân gì.
Joker là ác nhân thuần tuý.
Có lẽ Vesper lúc này là cảm xúc con người duy nhất của hắn.
"Cốc cốc --" Tiếng gõ cửa giòn giã từ bên ngoài.
Hẳn vì tác dụng thuốc nên cơ thể Vesper hơi yếu ớt.
Cô tựa bên cửa sổ, "Mời vào --"
Có tiếng tra chìa khoá.
Ngay giây sau, Vesper trông thấy người đàn ông đứng ngoài cửa -- Lex Luther.
Gã mặc âu phục đắt tiền.
Mái tóc quăn vàng như toả sáng lung linh.
Từng cử chỉ của gã mang vẻ kiêu ngạo bất khuất nhất định.
Bấy giờ, khoé môi kỳ tài Lex Luther nở nụ cười tao nhã mà đắc chí, "Cô Lynd, lại gặp nhau rồi."
"Nếu đổi cách mời thì chắc tôi sẽ càng vui hơn." Vesper khoanh tay, tỏ vẻ thờ ơ.
Lex Luther nhìn cô gái tóc đen bên cửa sổ.
Ánh sáng chói lọi hắt vào người cô.
Nét đẹp mong manh ấy trông thật bí ẩn, quyến rũ và đầy kích thích.
Nhưng điều thu hút gã hơn cả là cô sở hữu bề ngoài sắc sảo, nhạy bén, thông minh, nhưng đồng thời cũng cực kì mềm yếu, như thể đang che giấu vô số bí mật mà không ai thực sự nhìn thấu được cô.
Đây là ngọn nguồn của tất cả sự hấp dẫn ở cô - lôi cuốn và thần bí.
"Cô Lynd, chắc giờ cô đang cần chút đồ ăn nhỉ?" Lex nâng chiếc khay bạc đầy ứ thức ăn trên tay.
Vesper bỗng thấy dường như được tổng thống Mỹ tương lai bưng đồ ăn cho mình cũng là trải nghiệm tuyệt vời.
Cô trông ra cảnh đẹp ngoài cửa sổ, "Làm một kẻ xui xẻo không may bị bắt cóc, lẽ nào tôi lại đủ tiêu chuẩn ăn trưa bên ngoài sao?"
"Tất nhiên, nếu cô muốn." Lex nom rất cởi mở, "Còn chuyện mời cô đến đây làm khách thì --"
Gã nhún vai vô tội, "Cô biết đấy.
Một thằng bạn trai độc ác và cuồng loạn sẽ luôn mang lại cho cô chút rắc rối."
"Tôi không nghĩ ngài tử tế hơn Joker là bao đâu." Đầu Vesper đau nhói.
Cô bất giác nhăn mày.
Lex Luther nheo mắt, "Hẳn cô có thể cân nhắc thay bạn trai khác --"
Vesper cười giả tạo, "Quên đi.
Tôi không hề hứng thú với đàn ông đội tóc giả."
Lex Luther: "...Tôi tóc vàng chính hiệu."
Vesper đi vòng qua gã ra khu vườn sân thượng ngoài trời, nơi có thể ngắm nhìn Đại Tây Dương đầy sóng gió dưới vách đá không chướng ngại.
Sức mạnh ấy như quét sạch hết mọi thứ.
Lex thấy cô chợt ngồi xuống bên mép đá, hai chân buông thõng trên không.
Phía dưới là vách núi cao mấy trăm mét, "Cưng à, nơi này không an toàn đâu."
"Ôi chao, một chính trị gia kiêm chiến lược gia tài ba lại đang bàn chuyện an toàn với tôi sao." Vesper ngoảnh đầu nhìn gã.
Cô nở nụ cười quyến rũ bí ẩn, thoạt trông dồi dào sức sống vô cùng.
Cơn gió thổi tung mái tóc đen của cô.
Nhưng sức hút thần bí nguy hiểm này khiến tim gã đập rộn lên.
Rốt cuộc Lex Luther đã hiểu tại sao thằng điên Joker kia lại bị cô mê hoặc rồi.
Lex ngồi xuống bên cạnh cô.
Gió biển Đại Tây Dương trong không khí làm lòng người thư giãn, hoặc lòng người thư