Bữa tối của Vesper được định sẵn là ở trên giường.
Mặc dù cô ý thức rõ ăn trên giường có thể hình thành thói quen xấu, nhưng chỉ đành vậy thôi.
Bởi cô thực sự chẳng còn chút sức lực nào để lết gần trăm feet từ phòng ngủ đến phòng ăn như thường ngày nữa.
Lâu đài cổ chết tiệt! Không dưng xây to như vậy làm gì?
Hannibal khốn kiếp! Hắn vốn không biết thế nào là tự chủ!
Hannibal bưng khay bạc, nhíu mày nhìn cô nhóc trên giường đang cáu kỉnh, cố tình không thèm liếc hắn lấy một cái.
"Tiểu thư Vesper Lynd, hoàn cảnh hiện tại của em là do em tự làm tự chịu đấy nhé." Hannibal nói thẳng.
Lúc đầu hắn cũng đâu nghĩ quá xa, cơ mà sự hiện diện của cô nàng này như liều thuốc độc dành riêng cho hắn.
Từng hơi thở và cái chạm đó đều khiến hắn mất tập trung.
Chưa kể, cô nàng xấu tính còn cố tình dụ dỗ hắn suốt nhiều ngày.
Thấy mỹ nhân bé bỏng đang rúc vào trong chăn, Hannibal đặt khay lên tủ thấp rồi ghé sát tai cô thủ thỉ, "Nếu em chưa đói thì chúng ta tiếp tục làm chút chuyện thú vị đi."
Vesper tức giận đẩy hắn ra, "Anh không biết xấu hổ!"
Hannibal nhíu mày, "Không biết xấu hổ là một trong những đặc điểm của bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội."
Do vậy mỹ nhân bé bỏng trên giường càng tức giận lườm hắn.
Nhìn giáo sư điển trai phấn chấn tinh thần, Vesper cáu hơn, "Sao anh không thấy mệt vậy!"
Hannibal đặt tay lên vòng eo mềm mại như bánh mật kia rồi trêu, "Bởi vì thể lực em kém đến khó tin."
Vesper nhìn người đàn ông vừa ăn mình sạch sành sanh, sau còn đùa thể lực mình kém.
Hắn quả là một tên điên không chút lương tâm.
Thấy cô nàng cáu bẳn, Hannibal cười gian tà, thì thầm vào tai cô, "Cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì vậy? Anh chỉ muốn mời em nhảy một khúc thôi."
Trên chiếc tủ thấp cạnh giường bốn cọc có một cái máy hát kiểu cổ điển, trông cầu kì mà cũ kĩ.
Khi Hannibal đặt đĩa nhựa đen lên máy hát, giai điệu du dương chậm rãi phát ra đặc biệt êm tai, điều mà những thiết bị phát nhạc hiện đại khác không thể sánh được.
Hannibal hơi khom lưng, vươn tay về phía cô nhóc nhà hắn, "Hẳn em sẽ đồng ý nhảy cùng anh một điệu chứ, tiểu thư Vesper Lynd đáng kính của anh."
Vesper nhìn gã đàn ông diện sơ mi quần tây nhã nhặn trước mặt rồi nhíu mày chỉ chỉ váy ngủ lụa mỏng hai dây trên người mình, "Anh cảm thấy bộ dạng em thích hợp với điệu valse cổ điển tao nhã này à?"
Hannibal nhướng mày nghiêm túc, "Anh nghiền bộ đồ đó còn hơn kiểu váy dài thanh lịch lộng lẫy, tiểu thư Lynd ạ."
"Ngài Lecter, ngài quả là thú đội lốt người."
Chưa kịp dứt lời, Vesper đã bị hắn kéo sát vào lòng.
Hannibal nhẹ nhàng dắt bước cô, uyển chuyển khiêu vũ.
"Lưng em đau." Cô nhóc gắt lên.
Hannibal vòng tay qua eo cô, nở nụ cười tiêu chuẩn như thể đang ở trong đại sảnh quốc hội, "Anh có thể khiến em đau hơn, thưa tiểu thư Lynd."
Vesper trừng hắn nghiêm nghị, "Anh cũng ngoài ba mươi rồi, cứ buông thả bản thân thế thì không tốt đâu."
Bàn tay vuốt ve lưng cô khẽ siết lại, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Vesper như dính chặt lấy hắn.
Hannibal híp mắt, "Xem kìa.
Nhóc lưu manh lại bắt đầu khích đểu."
Cặp mắt xanh xám của Hannibal long lanh hút hồn, tựa những tia sáng nhỏ bé lấp lánh.
Giọng hắn trầm khàn quyến rũ, thậm chí còn đầy chiếm hữu khiến con tim cô rạo rực.
Hannibal cúi đầu quan sát cô nhóc nhà hắn.
Cô nóng bỏng đến độ mỗi nhịp thở đều như một đôi cánh vỗ vào tim hắn.
Hắn chợt nghĩ tới những kẻ ngu ngốc mơ tưởng cướp Vesper khỏi tay mình.
Bọn chúng chán sống thật! Xem ra chúng muốn trở thành đĩa thịt hun khói với nấm rồi.
"Anh nghĩ gì đấy?" Vesper chớp chớp mắt.
Sao cô lại cảm thấy ngài giáo sư của cô trông nguy hiểm thế nhỉ.
Hannibal hôn vầng trán xinh đẹp kia.
Đồng thời, hắn đặt tay lên cổ cô buộc cô phải ngẩng đầu, "Ngoan ngoãn làm bạn với anh, biết chưa?"
Vesper hoài nghi nếu cô cố tình từ chối lời hứa nghiêm túc này thì rất có thể ngài Hannibal Lecter sẽ bộc lộ mặt tối.
Điều đó quá đáng sợ.
Cô nhìn Hannibal chăm chú, "Nếu em khước từ, anh định làm tổn thương em à?"
Nét mặt hắn trở nên lạnh lùng, kèm theo bản tính ác độc.
Vesper nghe tim mình đập thình thịch.
Có lẽ qua rất lâu, hoặc cùng lắm chỉ mất một giây, Vesper đã nghe thấy giọng nói trầm khàn của Hannibal, "Anh sẽ chỉ trút giận lên người ngoài thôi.
Nhưng dù em có rời đi bao nhiêu lần thì đến cuối kiểu gì chẳng quay về bên anh."
Vesper trừng hắn, hơi bực bội, "Trông anh hiểm độc quá đấy.
Rốt cục em đã làm gì chọc tới anh chứ?"
Hannibal xoa nắn eo cô mờ ám, thậm chí chậm rãi luồn xuống dưới, "Em không còn cơ hội hối hận nữa đâu, nhóc con đáng thương."
Ngay giây sau, hắn hôn môi cô ngấu nghiến với ham muốn dâng trào.
Nụ hôn quá đỗi cuồng nhiệt suýt làm cô bị hụt