Tóm tắt
Người cô ấy không thích chính là ta.
==================================
Một tiếng "ding" nhỏ vang lên.
Cơ giáp của Tần Ý đã được nạp đầy.
Không khí im lặng trong hang động thoáng chốc đánh vỡ.
Halls nhướng mi liếc Trịnh Nhất An: " Trịnh tiên sinh không cần phải tò mò về thân phận của ta là thật hay giả.
Ngược lại...ta càng tò mò về việc cơ giáp của Trịnh tiên sinh trông như thế nào.
"
Trịnh Nhất An thoải mái lấy ra: " Ý của ngươi là cái này? "
Trong tay hắn là chiếc cơ giáp có kích thước to bằng lòng bàn tay, sau đó nó bỗng trở nên lớn dần lên.
Nó có màu đen, hình dạng khá bình thường, gần giống với mấy cái cơ giáp hạng A phổ biến ở trên thị trường.
Tần Ý không khỏi liếc nhìn Trịnh Nhất An một cái.
Tên này cư nhiên lại có đến hai cái cơ giáp.
" Đường đường là một nhà ngoại giao của liên minh, là một Alpha cấp S cao cấp, vậy mà Trịnh tiên sinh lại sử dụng một cái cơ giáp cấp A? " Halls chế nhạo.
Trịnh Nhất An bình tĩnh gật đầu: " Đúng vậy, liên minh vẫn luôn đối xử với ta rất khắc nghiệt.
Không phải tin đồn đã bay khắp bầu trời rồi sao? "
Những tin đồn đó xác thật là có tồn tại.
Trịnh Nhất An đã làm được rất nhiều thứ cho liên minh, nhưng vẫn có một số người trong liên minh đã liên tục cáo buộc hắn vì luôn tùy ý đùa giỡn nhân tâm của người khác nên đã yêu cầu hạn chế một số quyền lợi của hắn.
Halls khẽ nhướng mày: " Một khi đã như vậy, thì nếu ta giết Trịnh tiên sinh ở đây, cũng sẽ không có ai biết.
"
Trịnh Nhất An không vội, hắn nhìn thoáng qua Tần Ý: " Nếu ngươi cho rằng làm điều đó ở trước mặt Kỳ Lợi Á là một quyết định tốt.
Vậy ngươi có thể thử xem.
"
Ánh mắt của Halls liền có chút dao động, cuối cùng hắn vẫn thu hồi lại con rồng cơ giáp của mình.
Lúc này Tần Ý mới nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Nhất An.
Câu nói kia của Trịnh Nhất An là đang cố ý muốn nhắc nhở cậu sao, là khoảng tiền 100 triệu phí bồi thường chưa thanh toán quan trọng hơn, hay là việc tiết lộ con rắn cơ giáp của hắn ta ra cho Halls, cái nào quan trọng hơn?
Không hổ danh là một nhân vật đã lăn lộn nhiều năm trên chính trường (*) của liên minh.
(*) Chính trường: nơi diễn ra các hoạt động chính trị.
Hắn có lẽ sẽ khó đối phó hơn so với Chu Dịch Kình và Lục Tế...
Tần Ý ngẩng mặt lên, cười nhẹ với Trịnh Nhất An.
Vậy sau này cậu mà có hố hắn, thì cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi gì nữa.
Tần Ý hỏi: " Trịnh tiên sinh có muốn bổ sung nguồn năng lượng cho cơ giáp của mình không? "
Trịnh Nhất An nhìn Tần Ý.
Omega không có vạch trần bí mật của hắn, xem ra tình cảm của cô ấy dành cho Halls cũng không có sâu đậm lắm.
Trịnh Nhất An câu lên khóe miệng: " Ân, tất nhiên rồi.
"
Hắn rất thích làm hợp tác với những kẻ thức thời (*).
(*) Kẻ thức thời: là những người tuy nhỏ bé nhưng lại có tầm nhìn xa trông rộng.
Trên đời này, trọng tình cảm là một chuyện khá ngu ngốc, giao du với một người như vậy thật sự rất phiền phức.
Nếu chỉ là đơn thuần trao đổi lợi ích, thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Trịnh Nhất An bắt đầu làm bộ làm tịch nạp đầy năng lượng cho cái cơ giáp cấp A của mình.
Tần Ý cũng kiên nhẫn chờ đợi một hồi.
Tần Ý xoay người, nhìn kỹ mỏ quặng trước mắt, hỏi: " Trịnh tiên sinh có biết những người nằm trên đất này chết như thế nào không? "
Trịnh Nhất An: " Bị hù chết.
" Hắn tạm ngưng một chút, sau đó nói thêm: " Bọn họ thâm nhập vào đây rồi nhìn thấy cơ giáp của tôi.
Vì ánh sáng trong hang rất mờ nhạt nên họ đã nhầm nó thành một con quái vật và bị hù chết.
"
Lần này xác thật là Trịnh Nhất An không có nói dối.
Chẳng qua là vì bọn họ gặp phải con rắn cơ giáp của hắn.
Người bình thường nếu gặp phải thứ này trong bóng tối, chắc chắn là sẽ bị dọa cho chết khiếp.
Thảo nào bọn họ vẫn không trở lại phi thuyền.
Tần Ý trong lòng thầm nói là đáng tiếc.
Cậu chậm rãi bước đến chỗ của những tên vệ sĩ đã nhắm mắt, ngồi xổm xuống lấy đi thiết bị chiếu sáng trên eo của họ.
Trịnh Nhất An nghe thấy âm thanh liền quay lại nhìn.
Omega này trông không giống với một Omega.
Cô ấy đối mặt với tử vong quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có thể thản nhiên lấy đi món đồ vật trên người của một xác chết, chỉ vì món đồ đó có ích cho bản thân.
Từ điểm này mà nói, hai người họ quả thật là có chút giống nhau.
Ngay khi Trịnh Nhất An nghĩ đến đây, hắn liền nghe thấy Omega quay đầu lại hỏi Halls: " Gần đây có đất cát không? "
Halls: " Đất? "
Tần Ý nhẹ giọng đáp: " Ân.
"
" Đã vài ngày trôi qua, thi thể của bọn họ cùng không thể đưa về phi thuyền một cách nguyên vẹn được nữa, mà trên phi thuyền cũng bị thiếu các thiết bị liên quan, nên bọn họ chỉ có thể ở lại đây.
Tôi đã từng đọc được trong sách, là ở thời kỳ Trái đất cổ đại xa xưa, người ta sẽ chôn người chết xuống đất và linh hồn người đó sẽ đi đến một nơi an bình.
" Tần Ý từ tốn nói, sau đó vịn vào vách núi đứng lên.
Trịnh Nhất An ngẩn ra một lát.
Omega này khác với hắn.
Hắn thực sự không thể hiểu được...!Tại sao sự bình tĩnh, hờ hững cùng bất động thanh sắc lại có thể kết hợp với sự ôn nhu, dịu dàng trên cùng một người.
Halls: " Tôi sẽ đi tìm.
"
Khi vừa nói xong, hắn liền dứt khoác để lại con rồng cơ giáp và tự mình bước ra khỏi hang.
Tần Ý gật gật đầu, bỗng nhiên lại ngồi xổm xuống.
Cậu phát hiện ngay thời điểm cậu vừa đứng dậy, hình như cậu đã sờ thấy một số vết tích gì đó ở trên vách núi.
Nó không giống với những vết nhấp nhô của mấy tảng đá bình thường khác, mà lại giống như những vết tích đã bị ai đó cố tình khắc lên.
Tần Ý di chuyển thiết bị chiếu sáng.
Khu vực còn mới tăm tối vừa rồi lập tức được chiếu sáng, Tần Ý liền nhìn thấy những dấu vết được khắc trên toàn bộ bức tường núi.
Các đường khắc cực kỳ sâu, như thể chúng được khắc bằng một lưỡi dao cực kỳ sắc bén.
" Sao vậy? " Trịnh Nhất An nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Ý hỏi.
Tần Ý chậm rãi lùi về phía sau hai bước, sau đó lại lùi thêm hai bước nữa.
Cậu cứ như thế mà lùi lại.
...Cho đến khi giẫm lên chân Trịnh Nhất An.
Trịnh Nhất An nhất thời không tránh kịp, nhưng hắn cũng không cảm thấy đau đớn vì bị giẫm lên, hắn chỉ cảm thấy khí tức trên người của Omega xộc thẳng vào mũi.
Tần Ý ngẩng đầu, đem toàn bộ vết khắc trên vách núi thu hết vào mắt.
Mà Trịnh Nhất An liền cảm nhận được mái tóc xoăn dài của Omega đang nhẹ nhàng lướt qua cổ hắn.
Ngứa, nhột và còn thật tê dại.
" Trên tường khắc chữ.
" Tần Ý thấp giọng nói.
Trịnh Nhất An thu hồi suy nghĩ, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, theo tầm mắt của Tần Ý nhìn lên vách động.
" Là chữ viết sao? "
" Giống như chữ viết ở thời trái đất cổ đại.
"
Trịnh Nhất An lại càng bình tĩnh hơn.
Hắn nhìn chăm chú vào những hình khắc trên vách núi, sau một hồi thì liền nhận ra điều gì đó: " Nơi này có thể là một trong những di tích của Kandalati...!Những vết khắc trên đó là biểu tượng cổ điển của di tích Kandalati.
Hóa ra nó lại là văn tự của trái đất cổ đại sao? "
Hầu như tất cả các tên gọi nước ngoài, Tần Ý đều không nhớ được.
Nhưng riêng Kandalati thì cậu nhớ khá rõ.
Cậu đã từng đọc đi đọc lại cái tên đó vô số lần, để nó có thể khắc sâu vào trong trí nhớ của mình.
" Ngọn gió xa nhất có thể đến được Kandalati không.
"
Đây là mật khẩu chủ chốt để cậu thừa hưởng khối tài sản thừa kế 800 triệu.
Tần Ý đại khái chỉ biết "Kandalati" là tên của một cái địa danh, nhưng cụ thể nó ở nơi nào thì cậu thật sự không biết.
Có lẽ là cậu vẫn đọc quá ít sách a.
Tần Ý tiếc nuối nghĩ thầm.
Thời điểm Halls mang đất trở về, hắn nghe thấy Trịnh Nhất An đang trầm giọng kể cho Tần Ý nghe một câu chuyện xưa: "...Nó được xuất bản lần đầu tiên trong bộ sưu tập những câu chuyện kể trước khi đi ngủ của những đứa trẻ ở liên minh.
Kandalati được gọi là vương quốc của Thần, nhưng vị Thần cổ xưa đó lại không có tên, chỉ biết hắn có thân là trời mình là đất, không ăn cũng không ngủ, có khả năng du hành xuyên qua không gian và thay đổi thời gian.
"
" Có một số người cho rằng Kandalati ở trên bầu trời.
Nhưng nếu đi xuyên qua bầu trời tiến vào vũ trụ, thì chỉ có một dãy thiên hà vô biên, chứ không hề có Kandalati.
"
" Cho đến khi một số nhà khoa học phát hiện ra nền văn minh Kandalati lần đầu tiên, họ đã suy đoán rằng thực sự có thể có một quốc gia như vậy tồn tại ở ngoài không gian ba chiều.
Chúng ta sở dĩ không nhìn thấy nó là vì chúng ta đang sống trong một không gian ba chiều nên không thể nhìn thấy những cảnh quan của các chiều không gian cao hơn khác...!"
Halls bước vào hang động.
Con rồng cơ giáp bỗng dưng hất đuôi lên, một mảng đất lớn rơi xuống trên những thi thể.
Lập tức che đậy chúng kín mít.
Halls nhấp môi dưới xen ngang vào: " Họ tin rằng sau khi vị Thần Kandalati ngã xuống, vương quốc Kandalati từ trên trời cũng rơi xuống theo, vỡ tan tành thành vô số mảnh, phân tán khắp nơi, cuối cùng tiến vào không gian ba chiều và hóa thành các phế tích của Kandalati.
Mọi tàn tích sót lại đều là một mỏ kho báu.
"
Chỉ là một câu chuyện kể cho trẻ em trước khi đi ngủ.
Có ai là chưa từng nghe qua đâu? ( Có Tần Ý đó anh-_-)
Ngươi kể được thì ta cũng kể được.
Halls dừng bước, bễ nghễ (*) liếc Trịnh Nhất An.
(*) Bễ nghễ: nhìn nghiêng, liếc mắt nhưng lại có ý khinh thường hoặc không phục.
Tần Ý lơ đi tia lửa điện đang xẹt qua xẹt lại giữa hai người.
Cậu khẽ nói: " Ân, một nền văn minh rất có ý tứ...!"
Tần Ý - người đã sống trên Phan Đạt tinh cầu suốt 18 năm bày tỏ, thật khao khát có thể hiểu biết thêm nhiều hơn về thế giới rộng lớn xung quanh.
" Tôi đã bổ sung xong nguồn năng lượng.
Hiện tại có thể quay về rồi chứ? " Trịnh Nhất An hỏi.
Nếu ở lại lâu hơn nữa, có lẽ vị thái tử cao ngạo này sẽ thực sự động thủ với hắn mất.
Tất nhiên cái hắn lo lắng không phải là về việc chiến đấu với Halls.
Mà hắn lo rằng Omega này sẽ làm điều gì đó ngoài dự định và đâm sau lưng hắn một nhát.
Đặc biệt là cái cơ giáp của hắn, nó đã gần như bị hỏng khi đang cố gắng đến gần Omega này.
Tần Ý gật đầu: " Ừm.
"
Cậu thu hồi cơ giáp, dùng thanh kiếm năng ghim xuống đào một vài khối đá năng lượng lên, rồi cậu dựng chúng trên mặt đất, có thể coi là bia mộ cho những người vô tình mất mạng.
Sau đó Tần Ý xoay người đi về phía trước.
Hai người sau lưng cậu trầm mặc không nói gì, chỉ liếc nhau thêm một cái.
Kandalati chỉ là một câu chuyện kể trước khi đi ngủ.
Nhưng tàn dư ( di tích) của nó là có thật.
Được tìm thấy trong Mục đế quốc, tất nhiên là nó phải thuộc về Mục đế quốc.
Halls nghĩ.
Trịnh Nhất An cũng dao động tâm tư.
Hắn muốn biến hành tinh này thành kho bạc riêng của hắn.
Sau khi ra khỏi quặng mỏ, Halls liền do dự.
Hắn cõng Kỳ Lợi Á trên lưng cũng không tính là vấn đề gì to tát.
Nhưng Trịnh Nhất An là người của liên minh...!Phải ở trước mặt Trịnh Nhất An cong lưng thì...
Halls chần chừ một hồi.
Trịnh Nhất An lên tiếng: " Kỳ Lợi Á, đường trở về rất xa, cô có muốn ngồi vào cơ giáp của tôi không? "
Tần Ý nghiêng đầu liếc hắn một cái: " Ân? Trịnh tiên sinh không đau lòng nguồn năng lượng sao? "
Trịnh Nhất An hào phóng cười: " Không thành vấn đề, dùng hết thì bổ sung lại là được.
"
Halls hơi mở miệng nhưng trước khi để hắn kịp phát ra âm thanh, Tần Ý đã đăng nhập thành công vào trong khoang cơ giáp của Trịnh Nhất An.
Cơ giáp cấp A huy động tay chân rồi lập tức tiến về phía trước.
Halls mím môi, sắc mặt tối sầm lại.
Chịu ngồi vào trong cơ giáp của Trịnh Nhất An.
Mà lại không chịu ngồi vào cơ giáp của tôi...
Tần Ý đâu thèm quan tâm đến việc người khác nghĩ gì đâu.
Cậu vui vẻ hưởng thụ ngồi trong một cái phương tiện đi lại tự động, khi trở lại phi thuyền, cậu không hề đổ một giọt mồ hôi nào.
Ba người họ lần lượt bước lên phi thuyền.
Có ai đó đang ngồi trong đại sảnh thiếu ánh sáng của phi thuyền, người này hình như là một diễn viên của phi hành đoàn.
Anh ta đột nhiên nghe thấy động tĩnh, sợ hãi quay đầu lại nhìn.
Sững sờ hồi lâu, cuối cùng lại biến thành biểu tình cổ quái, anh ta cẩn thận quét mắt từ trên người Trịnh Nhất An sang người của Tần Ý, rồi lại từ trên người của Tần Ý đến trên người Halls.
" Sao còn chưa ngủ? " Trịnh Nhất An quan tâm hỏi.
Nam diễn viên trong lòng gào thét, khẳng định nguyên nhân chưa ngủ của ta cùng các ngài không giống nhau a.
Anh ta cúi đầu thành thật nói: " Tôi không thể ngủ được khi cứ nghĩ đến việc phải sống ở một nơi như thế này...!"
Trịnh Nhất An: " À.
"
Tần Ý lười biếng ngáp một cái: " Tôi về phòng ngủ.
"
Dù sao, việc giải thích rằng bọn họ đã đi đâu cho nam diễn viên kia biết, cậu không quan tâm.
Cứ giao lại cho Trịnh Nhất An là được.
Tần Ý thoải mái ngủ thêm mấy canh giờ.
Bên ngoài trời vừa sáng, những người khác đã sớm tập trung ở đại sảnh.
" Trịnh tiên sinh vẫn chưa dậy à? " Có người hỏi.
" Ngài ấy dậy làm gì? Phỏng chừng Gltone tiên sinh cũng không dậy sớm như vậy đâu.
Cậu mau ăn cơm của mình trước đi.
"
Những người khác nghe lời này, liền cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.
Lập tức có người lên tiếng: " Hả? Anh biết cái gì sao? "
Nam nhân kia hạ giọng nhỏ xuống, thận trọng nói: " Nửa đêm hôm qua, Trịnh tiên sinh và Gltone tiên sinh đã đưa Kỳ Lợi Á xuống phi thuyền để đi đâu đó.
Cậu nghĩ bọn họ còn có thể làm gì? Lúc bọn họ quay lại, tôi còn tận mắt chứng kiến cảnh Kỳ Lợi Á bước xuống từ trên cơ giáp của Trịnh tiên sinh.
"
" Trời đất ơi! "
" Từ khi nào Beta lại có mị lực như vậy? Nghe nói bên cạnh Trịnh tiên sinh chưa từng có tình nhân bao giờ...!"
" Khụ.
" Có ai đó đó nặng nề ho khan một tiếng, sau đó cung kính kêu: " Trịnh tiên sinh.
"
Tất cả mọi người ngay lập tức im lặng.
Họ cẩn thận quay đầu lại.
Trịnh Nhất An mặc một bộ tây trang và đi giày da tình cờ đứng đó, trường thân ngọc lập (*), mặt mày tươi cười.
(*) Trường thân ngọc lập: dáng người cao lớn thẳng tắp
Trịnh Nhất An giả vờ như không nghe thấy bọn họ bàn luận, hắn cười cười nói: " Cử hai người đến trợ thủ cho ta.
Lát nữa, Gltone tiên sinh thức dậy thì mời hắn đến luôn.
Chúng ta sẽ phụ trách sửa chữa những hư tổn của phi thuyền cùng các lỗ hỏng của hệ thống.
"
Mọi người nghe thấy vậy đều mừng như điên, liền đem đề tài bàn luận vừa rồi quăng ra sau đầu.
" Nhưng...không có bản đồ cũng không có định vị, như vậy có ổn không? "
" Ta đã có một số kinh nghiệm nhất định, ta và Gltone tiên sinh sẽ hợp tác với nhau.
Chỉ cần có thể lái phi thuyền ra khỏi hành tinh này, việc trở lại quỹ đạo bình thường sẽ dễ dàng hơn nhiều.
" Trịnh Nhất An nhàn nhạt nói.
" Tốt quá, tốt quá rồi! Cảm ơn Trịnh tiên sinh! " Bọn họ kích động nói, sau đó nhìn Trịnh Nhất An tiến vào phòng điều khiển.
Trịnh Nhất An không lên tiếng phủ nhận những suy đoán lung tung ban nãy của bọn người kia.
Thà để bọn họ hiểu lầm thành ba cái chuyện hồng phấn bậy bạ còn hơn là để bọn họ phát hiện ra chuyện mỏ quặng năng lượng.
Mà hắn cũng đỡ phải mở miệng giải thích.
Trịnh Nhất An rời đi.
Nam diễn viên Alpha - người đã từng bị đè ép bởi pheromone của Halls trước đây, sắc mặt trông càng méo mó hơn.
Anh ta không ngờ Kỳ Lợi Á lại có nhiều thủ đoạn như vậy...!Đã có một Gltone rồi mà giờ còn lấy thêm cả nhà ngoại giao của liên minh nữa.
Khi Tần Ý tỉnh dậy.
Ngay khi nam diễn viên Alpha đụng phải cậu trên hành lang, anh ta cứ như là gặp phải quỷ, sắc mặt vô cùng khó coi quay đầu bước nhanh đi.
Tần Ý:?
Tên này giống như là có bệnh trong người ấy.
Dưới sự phối hợp giữa Trịnh Nhất An và Halls, cộng thêm việc được bổ sung các nguồn năng lượng của bọn hắn vào, phi thuyền đã nhanh chóng được sửa chữa.
Hai Alpha bắt đầu thay phiên nhau điều khiển phi thuyền.
Thuyền trưởng ngồi một bên, thỉnh thoảng lại quay sang nói chuyện với Tần Ý, bàn về bọn hắn bấm nút gì, dùng chức năng gì trên bảng thao tác phi thuyền...
Tần Ý tỏ vẻ không để ý lắm.
Nhưng bộ não thì lại mau chóng ghi nhớ chúng từng cái một.
Chuyến bay lần này kéo dài năm ngày.
Cho đến sáng sớm ngày thứ sáu, cuối cùng thì bọn họ cũng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tata tinh.
" Tín hiệu đã được khôi phục rồi! "
" Tôi cũng vậy! Tôi đã có thể kết nối Internet! "
Thanh âm trong phi thuyền dần dần sôi trào lên.
Tần Ý chậm rãi đi tới sau lưng Trịnh Nhất An và Halls.
" Bây giờ Trịnh tiên sinh có thể trả tiền bồi thường cho tôi được không? "
Trịnh Nhất An rũ mắt nhìn Tata tinh cầu đang ở gần trong gang tấc: "...Được.
"
Quang não của hắn đã được kết nối Internet, bỏ qua lượng lớn tin nhắn đã tích lũy được từ bữa giờ, hắn trực tiếp dùng tài khoản chính chuyển 100 triệu cho Tần Ý.
"...Tài khoản của cô không có hiển thị tên họ rõ ràng.
" Trịnh Nhất An nhìn chằm chằm Tần Ý, ý vị sâu xa mà nói.
Lời này hiển nhiên là để ám chỉ là hắn đang nghi ngờ rằng Tần Ý cũng đang mặc áo choàng.
(*)
(*) Đang mặc áo choàng: ẩn ý là đang mang thân phận giả.
Nhưng Tần Ý lại không để bụng việc hắn có nghi hay không nghi.
Khóe miệng cậu nhẹ nhếch lên, lộ ra nụ cười chân thành: " Cám ơn tấm lòng của Trịnh tiên sinh...Mặc dù đồ vật của ngài lại đến chỗ tôi...!"
Trịnh Nhất An không ngạc nhiên về điều này.
Hắn cứ tưởng rằng Tần Ý sẽ giống như lần trước, đem "con rắn nhỏ" lặng lẽ nhét vào lòng bàn tay của hắn và ngay sau đó pheromone của Omega sẽ lập tức tràn đầy khoang mũi của hắn...
Nhưng không...
Tần Ý nâng "con rắn nhỏ" lên, nói: " Thật ra, tôi vẫn thích nó ở hình dạng một con rắn khổng lồ hơn.
"
Trịnh Nhất An nheo mắt.
Cô ta tính kế hắn!
Halls đang ngồi trước bàn điều khiển bất chợt quay đầu lại.
Hắn