Du Hàn nghe vậy vội vàng kéo nhẹ áo Lục Phong một cái rồi nhỏ giọng nói: "Này, cậu nói vậy con bé hiểu nhầm thì sao."
Lục Phong vừa cười xấu xa vừa hỏi lại: "Hiểu nhầm? Không phải sự thật là như vậy à?"
"Cậu, cậu..." Du Hàn nghe vậy không biết phản bác thế nào chỉ biết lặp đi lặp lại chữ "cậu".
"Đây là chồng anh? Vậy anh Lục Phong thì sao?" Du An bỗng dưng lên tiếng, giọng điệu cô bé không biết vì sao lại có phần lo lắng.
Du An nói vậy là vì cách đây 6 năm, Lục Phong đã khẳng định với cô bé anh chính là chồng của Du Hàn.
Chuyện này cụ thể như thế nào thì phải ngược dòng thời gian quay về 6 năm trước.
Lục Phong (14 tuổi), Du Hàn (14 tuổi) và Du An (7 tuổi).
Trường Tiểu học K
"Du An sao cháu còn chưa về?" Bác bảo vệ ân cần hỏi cô bé.
Du An ngoan ngoãn, lễ phép mà trả lời: "Dạ cháu đợi anh cháu đến đón."
"Vậy cháu vào đây ngồi đợi, đứng như thế mỏi chân lắm."
"Dạ, cháu cảm ơn ạ."
Dứt lời cô bé tiến đến cái ghế rồi ngồi xuống, ngoan ngoãn đợi anh tới đón.
Ít phút sau, hai cậu thiếu niên rạng ngời tiến lại chỗ Du An.
Cô bé nhận ra ngay, một người là anh trai cô bé còn người kia hẳn là bạn của anh trai.
"Anh Du Hàn, em ở đây, em ở đây." Du An vừa vẫy tay vừa gọi lớn.
Du Hàn bên này thấy vậy cũng liền mỉm cười một cái rồi vẫy tay lại với Du An.
"Cháu chào bác, anh cháu tới đón cháu rồi." Cô bé lễ phép nói một tiếng với bác bảo vệ.
Dứt lời, Du An liền lập tức chạy nhanh đến chỗ Du Hàn và Lục Phong.
Cô bé vừa mới chạy đến nơi đã lên tiếng trách móc: "Tại sao hôm nay anh lại đón em trễ vậy?"
Du Hàn gãi gãi đầu, cười nói: "Anh cũng không phải cố ý đâu.
Chỉ là vì anh đi ăn với bạn quên canh giờ nên mới trễ thời gian."
Trước khi đến đón Du An, Lục Phong và Du Hàn có đi qua một quán chè.
Vì trời nắng nóng đồng thời cũng tiện đường nên hai người quyết định nán lại ăn chè rồi mới đi đón Du An.
Kết quả là trễ giờ lúc nào không hay.
"Vậy phần của em đâu? " Du An vừa xoè tay ra vừa nói.
"Hả? Phần gì?"
"Anh nói anh vừa mới ăn chè.
Vậy thì chè của em đâu?" Du An dùng giọng điệu vừa trêu đùa vừa bướng bỉnh mà chất vấn Du Hàn.
Du Hàn nghe em gái chất vấn vậy thì chỉ biết gãi đầu.
Sau đó cậu mới lập tức xin lỗi: "Haha, anh xin lỗi.
Anh quên mất, em đứng đây với anh này nhé.
Anh đi mua ngay đây." Du Hàn vừa lấy tay chỉ vào Lục Phong vừa nói với Du An.
"Em chỉ....." Du An chưa kịp nói hết câu thì Du Hàn đã chạy mất dạng, không còn thấy bóng dáng.
Thật ra Du An chỉ muốn trêu anh của cô bé một chút.
Vậy mà anh ấy thật sự chạy đi mua chè luôn rồi.
Vậy nên Du An chỉ đành đứng chờ cùng người bạn này của anh trai.
"Anh tên là gì vậy?" Du An ngoan ngoãn, lễ phép hỏi Lục Phong.
"Lục Phong." Không hơn không kém, anh chỉ trả lời cụt ngủn tên