Sau khi Lục Phong đi, Du Hàn cũng không biết phải làm gì ở nơi xa lạ này nên cậu đành đi xuống bếp.
Cậu mở tủ lạnh ra, xác định trong tủ và trên kệ bếp có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn thì liền nhanh chóng đeo tạp dề vào bếp.
Sau một hồi miệt mài thì cơm canh cũng nấu xong, cậu nhìn đồng hồ ước tính giờ này Lục Phong cũng sắp về rồi nên cậu liền nhanh chóng dọn thức ăn lên bàn.
Tuy đây đều là những món ăn đơn sơ, không thể sánh bằng các cao lương mỹ vị ở nhà hàng Lục Phong dẫn cậu đi lần trước được.
Nhưng đây đều là những món ăn Lục Phong hồi còn bé thích nhất.
Bày dọn xong, cậu lại quay sang dọn dẹp góc bếp nhỏ, sắp xếp lại mọi thứ ngăn nắp như ban đầu.
Đúng như cậu ước tính, cơm canh xong xuôi thì Lục Phong cũng vừa về.
Cậu nhanh chóng ra mở cửa nói: "Cậu về rồi đấy à, nhanh chóng rửa tay rồi vào ăn cơm."
Lục Phong nghe vậy ngẩng người hồi lâu, không nói gì, Du Hàn thấy vậy lại hối thúc anh lần nữa: "Cậu làm sao vậy, nhanh lên cả thức ăn nguội hết."
Lục Phong thật sự không ngờ, Du Hàn cậu ấy sẽ nấu cơm chờ cậu về ăn.
Lòng anh dâng lên một mảng ấm áp.
Hoá ra gia đình thật sự sẽ ấm áp như thế này.
Anh nhanh chóng đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.
Tất cả các món ăn đều là những món hồi nhỏ anh rất thích, lớn lên cũng rất ít được ăn, 2 năm qua thì dường như không còn được nếm thử nữa.
Ấy vậy mà bây giờ anh còn có cơ hội được nếm lại chúng, hơn nữa còn do chính tay cậu làm.
Du Hàn ngồi xuống đối diện với anh, cậu thấy anh bất động hồi lâu bèn lên tiếng hỏi: "Sao cậu không ăn hay là cậu chê tay nghề nấu nướng của tôi."
Nghe vậy Lục Phong nhanh chóng nói: "Không chê, chỉ là tôi thấy hơi hoài niệm thôi.
Hình như rất lâu rồi tôi chưa được nếm thử lại chúng."
"Vậy thì cậu nhanh ăn đi." Nói xong cậu gắp miếng thịt bò đưa sang bát của Lục Phong.
Lục Phong chuyên chú ăn, cẩn trọng nếm thử.
Thấy vậy Du Hàn liền hỏi: "Ngon không?"
"Rất ngon, cậu cũng ăn nhiều vào."
Không biết qua bao lâu, cả hai cuối cùng cũng ăn xong.
Du Hàn định đứng dậy thu dọn bát đũa thì đã nghe thấy tiếng Lục Phong ngăn cản: "Cậu để đó tôi dọn rồi rửa luôn.
Cậu ra phòng khách xem TV đi.
Tôi rửa một lát rồi ra ngay."
Du Hàn lắc đầu: "Để tôi rửa luôn cho, ai lại bắt cậu làm việc này được chứ."
Lục Phong biết sẽ không nói lại cậu nên đã trực tiếp đẩy cậu ra phòng khách, bật TV lên bắt cậu ngồi yên.
Anh nói: "Cậu đã mất thời gian nấu ăn rồi thì rửa chén bát phải để tôi làm."
"Được rồi, được rồi tôi không tranh với cậu nữa.
Cậu nhanh rửa cho xong đống chén bát kia đi rồi ra xem TV với tôi."
Lục Phong đáp "Được" một tiếng sau đó quay lưng nhanh chóng trở lại bếp.
Bây giờ anh còn lâng lâng trong hương vị gia đình đầy ngọt ngào này.
Nhỏ đến lớn anh đã quá quen với sự lạnh lẽo, xa cách