3 huynh đệ Độc Cô vừa tới, Lăng Huyền Phong cảm thán 3 tên này thiêng thật, sau này có khi đốt hương muỗi chắc cũng lên! Độc Cô Lãnh Phong thở phì phò nói:
- Hay lắm Lăng tiểu tử! Có chuyện vui lại không gọi huynh đệ chúng ta! Cũng may là chúng ta tới kịp, nếu không thì mình ngươi hưởng hết niềm vui a!
Lăng Huyền Phong vẻ mặt vô tội trợn mắt lên nhìn:
- Cái này trách ta sao? Không phải do mấy huynh đệ các ngươi náo suốt đêm không ngủ, đến sáng nằm xuống giường ngủ say như chết sao?
Độc Cô Lãnh Phong vẻ mặt xấu hổ, ho khụ khụ vài tiếng rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:
- Khục! Không nói nữa, nói chuyện chính, bọn hắn khi dễ ngươi sao? Để huynh đệ chúng ta ra mặt cho ngươi!
Lăng Huyền Phong xua tay:
- Không được! Chỉ là một hồi hiểu lầm thôi, đánh tới điểm dừng là được! Đừng có hạ sát thủ đó!
Độc Cô Lãnh Phong gật đầu, sau đó quay ra nói với Vinh thị 3 huynh đệ:
- Mấy tên kia! Lấy nhiều khi dễ huynh đệ bọn ta đúng không? Có giỏi thì đánh với bọn ta này!
Mọi người xung quanh ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong, 2 cặp sinh ba đánh nhau, đây là lần đầu thấy a!
Vinh thị 3 huynh đệ thấy đối phương có người tới trợ giúp, lập tức nhíu mày, nhưng cũng không hề sợ hãi:
- Hừ! Cho dù đám người các ngươi có viện binh thì sao chứ? Cũng phải cút cho bọn lão tử! Các huynh đệ! Lên!
Bách tính xung quanh thấy bắt đầu đánh nhau thì lập tức dừng mọi hoạt động lại lùi ra phía sau thật xa, tạo thành một cái vòng tròn thật lớn.
Không thể không nói sức hiếu kỳ của mọi người vẫn rất là lớn, không sợ tai bay vạ gió, chỉ sợ hóng chuyện không đủ.
- Tiếp lão tử một quyền!
Vinh thị lão đại là Vinh Hoán hét lớn, dậm chân một cái, phóng tới trước mặt Độc Cô Lãnh Phong, quyền kình xé gió rít gào, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng hổ gầm.
Độc Cô Lãnh Phong trước mặt bị một đợt kình phong ập tới, tim đập thình thịch, trong lòng hô to: Con mẹ nó! Là một tên Võ Vương! Đã nghiền! - Tức thì cũng hét lớn:
- Tới tốt!
Dứt lời cũng nhanh chóng vận công tung ra một quyền:
- Xem ta Độc Cô nhất tộc Phá Sơn Quyền!
Ù! Ù! Ù! Ù!
Hai bên quyền kình xé gió mà tới.
Khoảnh khắc khi cả hai chạm vào nhau thì...
Bành!!!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất xung quanh cũng chấn động, bụi bặm tung bay mù mịt.
Vinh Hoán kinh ngạc, không thể tin được tiểu tử trông đần độn trước mặt này cũng có tu vi không kém gì mình.
Hai người va chạm nhau, lực phản chấn kinh khủng lập tức dội lại, tức thì trong người có chút nhộn nhạo.
Độc Cô Lãnh Phong khẽ ho ra một tiếng rồi hưng phấn quát:
- Quá tốt! Hôm nay đánh một trận đã đời nào!
Vinh thị hai huynh đệ còn lại thấy đại ca không chiếm được thượng phong, tức thì lập tức lao tới trợ giúp, bất ngờ bị Độc Cô Lãnh Vân cùng Độc Cô Lãnh Hàn chặn lại:
- Đối thủ hai người các ngươi là chúng ta!
Dứt lời Hai người cũng tung quyền ra.
Một chiêu, gió tĩnh sóng dừng, trong không trung đột nhiên vang lên tiếng sấm nổ! Cuồng phong nổi lên bốn phía, bụi đất lại một lần nữa bị tung lên.
Lăng Huyền Phong đứng một bên nhìn một lần nữa lại che mặt.
Mấy tên này mỗi lần đánh nhau có cần thiết phải kinh thiên động địa đến thế không hả trời?
Độc Cô Lãnh Vân cùng Độc Cô Lãnh Hàn một chiêu này, lại khí thế thao thiên! Xung quanh bách tính quan chiến, không khỏi kinh hãi, hai mắt mở to, gắt gao nhìn chằm chằm lấy một màn này.
Vinh Thị huynh đệ cũng là tu luyện cùng nhau đã lâu, đấu pháp vô cùng đơn giản thực dụng, tuy nhiên lại có chút thô bạo.
Ngược lại, Độc Cô huynh đệ tiếp thu nghiêm ngặt huấn luyện ngay từ nhỏ,