"Cái gì? ! Hắn đi rồi? Còn là rời đi từ lúc trời chưa sáng?"Hai mắt Tây Môn Nghiễm tức giận đến có chút đỏ lên, vốn nghĩ hôm nay tại trên triều trực tiếp cùng đám đại thần đem thân phận của Tây Môn Hạo xóa bỏ, đỡ sau này phải mất công ám sát. Thế nhưng đối phương vậy mà lại lặng yên không một tiếng động rời đi rồi?"Thái Tử điện hạ, là bệ hạ tự mình hạ chỉ để Đại Hoàng tử đi Đông Lẫm thành chống thú tộc, lấy công chuộc tội, đoán chừng hiện tại đã rời khỏi Hoàng thành." Thiết vệ cung kính đáp."Mẹ nó! Xem ra phụ hoàng vẫn còn do dự a! Bọn hắn mang theo bao nhiêu người?" Tây Môn Nghiễm hỏi."Bẩm điện hạ, ngoại trừ cung nữ Bích Liên thì cũng chỉ có tám tên hộ vệ." Thiết vệ trả lời."A! Là chính hắn quá tự tin vào bản thân? Hay là phụ hoàng quá đánh giá cao đại nhi tử của hắn?"Tây Môn Nghiễm tự giễu cười một tiếng. Sau đó hạ lệnh: "Đi, gọi thống lĩnh ảnh vệ tới gặp ta.""Vâng, điện hạ." Thiết vệ thi lễ, lui ra khỏi điện Thái Tử.Tây Môn Nghiễm xoay người lại đi tới trước bàn, phía trên bàn có để một tấm bản đồ, đó là địa đồ Khánh quốc. Trên bản đồ là những nét vẽ từng con đường từ Hoàng thành đi đến các thành trì, trong đó cũng có Đông Lẫm thành.. . .Cổng Hoàng thành."Người đến là ai? ! Chưa tới giờ mở cổng! Không cho phép ra khỏi thành, nhanh quay đầu lại!"Quan quân thủ thành mang theo hơn mười tên binh sĩ đang ngăn ở trước một chiếc xe ngựa, mà xe ngựa cùng hộ vệ do không muốn làm cho người khác nghi ngờ, nên xe ngựa chọn là loại bình thường nhất, hộ vệ cũng thay đổi cách ăn mặc giống võ sĩ."To gan! Trong xe là Đại Hoàng tử điện hạ! Mau mở cổng nhanh lên!" Đội trưởng đội hộ vệ quát lớn."Cái gì? Đại Hoàng tử? Ha ha ha! Các ngươi lừa gạt cũng phải thông minh một chút đi a? Đại hoàng tử hai năm này đã bệnh nằm liệt giường không dậy nổi! Sợ là cũng sắp chết rồi! Làm sao có thể ở trong xe! Mau nói! Các ngươi đến cùng là người phương nào? !""Keng!" Sĩ quan rút ra trường đao bên hông."Thương thương thương. . ." Mười tên quân sĩ cũng liên tiếp rút ra bội đao."Đại Hoàng tử bị bệnh làm sao, vậy mà liền ngay cả binh lính thủ thành cũng biết a?" Trong xe ngựa vang lên âm thanh của Tây Môn Hạo."Ha ha ha! Đừng nói là quân sĩ trấn thủ Hoàng thành chúng ta biết! Khắp thiên hạ, người nào không biết Đại Hoàng tử bệnh nặng sắp chết! Bằng không thì vị trí Thái Tử thế nào lại rơi xuống trên người Nhị điện hạ được!"Sĩ quan kia nói xong, đối Hoàng thành ôm quyền, hết sức hiển nhiên là Tây Môn Nghiễm rất được lòng người."Nô tài lớn mật! Vậy mà dám công nhiên chửi mắng Đại Hoàng tử, theo tội phải chém! Người đâu! Bắt hắn lại!""Dừng tay! Lưu đội trưởng, không cần chấp nhặt chút chuyện nhỏ này."Tây Môn Hạo vươn tay ra ngăn cản, sau đó vén rèm lên, từ trên xe ngựa nhảy xuống.Hắn lúc này đã thay áo bào Hoàng tử bằng một bộ áo bào trắng bình thường, kim quan trên búi tóc lúc ra khỏi hoàng cung cũng đã đổi thành một sợi tơ lụa."Điện hạ, ngài làm sao xuống đây?"Lưu đội trưởng cũng nhảy xuống chiến mã, chuyện đối phương trong một đêm giết mười tám người hắn cũng có nghe nói qua.Tây Môn Hạo khoát tay áo, chậm rãi đi tới trước mặt sĩ quan kia, cười nói: "Ngươi biết Đại Hoàng tử sao?"Sĩ quan sững sờ, lắc đầu."Không biết."“A! Vậy ngươi biết cái này không?"Tây Môn Hạo từ trong ngực cầm ra một cái lệnh bài màu vàng óng, đây chính là đồ vật duy nhất mà hắn mang theo từ hoàng cung ra, là Hoàng tử lệnh do Hoàng đế tự mình cho hắn."Cái này. . ."Sĩ quan trong nháy mắt liền ngây người."Ba!"Tây Môn Hạo liền tát một cái thật vang lên mặt đối phương, sau đó hỏi lại."Nhận biết không?""Ta. . .""Ba!" Lại thêm một cái tát."Nhận biết không?""Nhận. . .""Ba!""Nhận biết không? "Tây Môn Hạo liên tục tát ba cái liền, với tu vi Thoát Thai tầng chín của hắn hiện giờ, sĩ quan kia chắc cũng phải rơi mất mấy cái răng rồi."Phù phù!" Sĩ quan rốt cuộc biết vì cái gì mình lại bị tát cho ba cái, bởi vì hắn vậy mà quên quỳ xuống hành lễ."Đại điện hạ tha mạng a! Tiểu nhân có mắt không tròng, ngài đừng chấp nhặt! Nhanh! Các ngươi đi mở cổng thành nhanh lên!" Sĩ quan phun bọt máu, quay người lại sợ hãi hô to với đám quân sĩ sau lưng."Soạt!" Tất cả quân sĩ đều vọt tới trước cổng thành, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể mở cổng ra."Hừ! Hạo gia ta không phát uy, thật sự cho rằng ta là mèo bệnh sao? Nói cho các ngươi biết! Đều nghe kỹ cho bổn hoàng tử! Bệnh của Đại Hoàng tử bây giờ đã khỏi! Ta muốn trong hôm nay trước khi mặt trời lặn chuyện này phải được truyền khắp Hoàng thành! Biết chưa?"Lúc