"Mì hoành thánh! Mì hoành thánh thơm ngon đây...""Bánh bao! Bánh bao nóng hổi mới ra lò đây...""Yêu! Đại gia ngài tới thật là sớm, các cô nương hiện tại còn đang ngủ! Hay là tối nay đến đi.."Đoàn người của Tây Môn Hạo lúc này đang đứng ở đường cái trong thành An Dương, đối với Tây Môn Hạo, tất cả mọi thứ xung quanh đều có cảm giác mới lạ.Mặc dù đã xuyên qua vài ngày rồi, nhưng nếu trừ khoảng thời gian trên xe ngựa mấy ngày qua thì đây là lần đầu tiên đi vào thành."Công tử! Hôm nay chúng ta không đi sao?"Lưu đội trưởng đứng sau lưng Tây Môn Hạo, cảnh giác nhìn xung quanh xem tới xem lui, lo lắng không biết từ chỗ này có thể xuất hiện thích khách hay không."Hôm nay chúng ta sẽ ở lại thành An Dương này nghỉ ngơi một ngày nữa. Vậy thì, Bích Liên, ngươi cùng với Doanh Doanh mang theo hai tên hộ vệ, đi xung quanh mua sắm lương khô cho ngày mai. Nếu còn nhiều ngân lượng thì mua thịt, sau đó mua một chút rượu. Còn nữa, ngươi hãy mua thêm một chút vải bông trắng, nhớ kỹ, phải có vải bông! Còn có kim khâu cùng với... bông vải a..."Tây Môn Hạo nhìn thoáng qua Địch Doanh Doanh, sai nàng làm một ít việc cho mình, cũng tính là đối với mình nhận lỗi đi."Nhìn cái gì vậy? Người xấu!"Địch Doanh Doanh quay đầu đi, hiển nhiên là vẫn còn tức giận về việc Tây Môn Hạo cướp đi nụ hôn đầu của mình.Tây Môn Hạo khoé mắt giật giật, khoát tay một cái, quay đầu lại nói: "Đi thôi.""Vâng, công tử."Bích Liên thi lễ, sau đó kéo lấy tay Địch Doanh Doanh, dẫn theo hai tên hộ vệ đi mua sắm."Công tử, tại sao lại phải sai Địch tiểu thư đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì..."Lưu đội trưởng chợt nhận ra điều gì, không tiếp tục nói nữa, hặ biết mình chỉ là một hạ nhân, mà hạ nhân thì càng không được nhiều lời."Hắc hắc! Nàng thì có thể xảy ra chuyện gì? Ta nghĩ, Tây Môn Nghiễm hắn không có lá gan động vào biểu muội của hắn đâu? Như vậy, mang theo một cái hộ thân phù cũng không phải là chuyện xấu."Tây Môn Hạo sớm đã nghĩ thông, nếu đối phương kiếm cớ không đi mà còn đòi lưu lại! Tây Môn Nghiễm mặc dù tàn nhẫn nhưng cũng sẽ không dám làm bị thương Địch Doanh Doanh.Phải biết, phụ thân của Địch Doanh Doanh là Địch Hổ, người mà ngay cả Hoàng đế cũng phải kiêng kị! Mà Địch Hổ cũng chính là cậu ruột của hắn, trừ phi hắn là đồ ngu, bằng không thì chắc chắn không dám đụng vào Địch Doanh Doanh."Nếu như mà trấn nam Đại nguyên soái biết công tử phi lễ nàng, thì người cũng sẽ lâm vào tình cảnh nguy hiểm a!" Lưu đội trưởng lo lắng nói."Lão Lưu, ngươi có phải hay không cảm thấy Hạo gia ta là người dễ nói chuyện?" Tây Môn Hạo sắc mặt trầm xuống, liếc nhìn Lưu đội trưởng.Lưu đội trưởng biến sắc, vội vàng thi lễ nói: "Thuộc hạ biết sai rồi.""Hừ!" Tây Môn Hạo hừ lạnh một tiếng, hất ống tay áo lên sau đó đi thẳng về phía trước.Lưu đội trưởng vội vàng mời một tên hộ vệ khác tới, còn lão phu xe thì mặc kệ Tây Môn Hạo đi nơi nào......."Đinh đang keng! Đinh đang keng!""Hô cộc cộc! Hô cộc cộc!"Tại lò rèn nổi danh nhất thành An Dương, có mấy tên đại hán trên người toàn thân đều là cơ bắp, đang thay phiên nhau dùng chùy gõ nung đỏ khối sắt.Tây Môn Hạo cười cười không nói gì, hắn dĩ nhiên biết được trong đây toàn là binh khí phàm phẩm, rất ít binh khí có thể chống đỡ được tấn công của nguyên lực."Ai là ông chủ?""Đây! Khách quan xin mời vào trong, xin hỏi ngài cần binh khí loại gì?"Một đại hán cởi trần đi tới tiếp đón, xem tư thế thì chắc y chính là ông chủ nơi này."Ta không cần binh khí, chỉ muốn mua một cây gậy sắt trọng lượng nặng 200 cân." Tây Môn Hạo không vòng vo, trực tiếp nói thẳng vấn đề."Gậy sắt! 200 cân?"Đại hán xem xét Tây Môn Hạo vài lần, mặc dù đối phương cũng coi như là thân hình khoẻ mạnh, thế nhưng là chỉ nhìn cách ăn mặc liền biết đây chính là một vị công tử ca, gậy sắt 200 cân..."Ngân lượng ta không thiếu, mau dẫn ta đi xem một chút đi."Tây Môn Hạo cũng lười nói nhảm, trực tiếp lấy ra năm lượng bạc.Đại hán nhìn thấy bạc, hai mắt nhất thời sáng lên, vội vàng dẫn Tây Môn Hạo vào bên trong."Công tử ngài xem, đây đều là côn bổng vũ khí của tiệm ta, từ chục cân đến trăm cân đều có.Tây Môn Hạo nhìn lướt qua, tùy tiện