Yến Trọng Hằng cưỡng bức, Yến Thư Hằng lợi dụng, nhưng đối mặt với bọn họ Yến Khuynh Tuyết vẫn lắc đầu không đáp ứng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Yến Thịnh Hằng muốn nói gì cũng nghẹn lời.
Yến Khuynh Tuyết bày ra tư thái ngoan cố tới cùng làm người ta không có biện pháp.
Về phần Yến Kế Hằng, hắn căn bản sẽ không nghĩ sẽ đi lôi kéo Yến Khuynh Tuyết.
Trong mười hai người con khác của Yến Hoàng Cửu, những người này đa số đều xem thường Yến Khuynh Tuyết, trong đó có không ít người chán ghét và không đặt nàng vào trong mắt.
Từ nhỏ đến lớn, những người khác lớn tuổi hơn Yến Khuynh Tuyết, bởi vì làm bộ trước mặt Yến Hoàng Cửu cho nên mới thân thiết gọi nàng một tiếng tiểu muội.
Yến Kế Hằng tuổi nhỏ nhất, hắn chưa từng gọi Yến Khuynh Tuyết một tiếng tỷ tỷ bao giờ, nguyên nhân là vì mẫu thân của hắn.
Mẫu thân Yến Kế Hằng là người cuối cùng gả cho Yến Hoàng Cửu, tuy nàng gả cho Yến Hoàng Cửu thì khi đó Yến Hoàng Cửu lại quanh năm ra ngoài, hơn nữa còn ăn nằm với mẫu thân Yến Khuynh Tuyết và sinh ra Yến Khuynh Tuyết.
Chính vì nguyên nhân này mẫu thân hắn rất hận mẫu thân Yến Khuynh Tuyết, cho rằng chính là hồ ly tinh này cản trở và lôi kéo Yến Hoàng Cửu không buông, lúc này mới bỏ mặc nàng cô quạnh.
Cho nên mẫu thân Yến Kế Hằng từ nhỏ quán triệt cho hắn biết mẫu tử Yến Khuynh Tuyết đáng hận cỡ nào, làm cho Yến Kế Hằng bây giờ cũng hận Yến Khuynh Tuyết rất sâu.
- Không biết sống chết!
Yến Trọng Hằng hừ lạnh một tiếng:
- Nếu như vậy ngươi cũng đừng có trách nhị ca nhẫn tâm, hôm nay ngươi phải lên phong vân lôi, không lên cũng phải lên!
Yến Khuynh Tuyết lắc lắc đầu nói:
- Nhị ca, ta sẽ không phái thủ hạ đi chịu chết.
Khác với những người khác có cả đại đội vây quanh, sau lưng Yến Khuynh Tuyết chỉ có ba người.
Trong đó có một lão giả đã qua thất tuần, hắn là Yến Hoàng Cửu phái tới bảo hộ Yến Khuynh Tuyết, mặc dù có thực lực Tiên Thiên Khí Hải Cảnh nhưng bởi vì tuổi quá lớn, khí huyết suy bại, đã bắt đầu đi xuống dốc, thực lực không lớn bằng lúc trước.
Một người khác chính là thị nữ tuổi không kém gì Yến Khuynh Tuyết, nàng từ nhỏ lớn lên cùng Yến Khuynh Tuyết, tuy có học qua võ công nhưng cũng chỉ có thực lực Hậu Thiên sơ kỳ, chỉ đủ tự bảo vệ mình mà thôi.
Người cuối cùng còn đáng tin một chút, đó là thanh niên chất phác hơn hai mươi tuổi, xem ra cũng có thực lực Hậu Thiên đại viên mãn, đáng tiếc hắn chỉ có một người, Yến Trọng Hằng tùy tiện tìm một thủ hạ cũng mạnh hơn hắn.
Ba người nghe thấy Yến Khuynh Tuyết bảo vệ thủ hạ như vậy liền cảm động, nhưng đáng tiếc bọn họ chỉ có thể cảm động, bọn họ biết mình căn bản không phải đối thủ của Yến Trọng Hằng.
- Yến Khuynh Tuyết! Ngươi không nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
Yến Trọng Hằng quát lớn một tiếng, thậm chí hắn còn không gọi tiểu muội, có lẽ trong lòng hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ đối đãi với nàng như muội muội của mình.
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi chỉ là đứa con hoang mà thôi! Sau khi phụ thân rời khỏi mẫu thân của ngươi mới sinh ra ngươi, ai biết ngươi có phải là con cháu Yến gia hay không, nói không chừng ngươi căn bản là nghiệt chủng của dã hán tử nào đó.
- Hiện tại ngươi cũng dám không giao ra lệnh bài, ngươi muốn làm gì? Còn vọng tưởng lấy được vị trí kế thừa Thương Sơn thành hay sao? Hừ, ngươi mơ tưởng hay lắm.
Yến Trọng Hằng nói ra lời ác độc như vậy nhưng các huynh đệ tỷ muội khác của Yến Khuynh Tuyết không có một ai lên tiếng nói giúp nàng câu nào, thậm chí trong mắt một ít người có trêu tức, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nàng.
Mặc dù tâm Yến Thư Hằng có chút không đành lòng nhưng hắn không muốn nhìn thấy có người cầm lệnh bài lại thoát khỏi khống chế của mình.
Yến Kế Hằng hận Yến Khuynh Tuyết sâu nhất không cần nhiều lời, Yến Thịnh Hằng lúc này mỉm cười vui vẻ, hắn cũng không nói lời nào.
Lúc này người nơi đây ai nấy đều cảm thấy không nhìn được, người Yến gia đã làm việc quá phận.
Yến Khuynh Tuyết có nhân duyên rất tốt trong Thương Sơn thành nhưng chưa bao giờ ỷ vào thân phận con cháu Yến gia làm ra chuyện ác gì, ngược lại mỗi người có phiền toái, chỉ có khả năng giúp đỡ thì nàng sẽ ra sức.
Nữ tử dịu dàng lương thiện như vậy chỉ muốn giữ vững vị trí của mình nhưng lại bị các ngươi bức bách nhục nhã như thế, các ngươi có không biết xấu hổ hay không?
Nhưng những người này chỉ dám kháng nghị trong lòng mà thôi, Thương Sơn thành chính là Yến gia độc đại, bọn họ đều là con nối dõi của Yến Hoàng Cửu, ai dám trêu?
Cho dù Yến Trọng Hằng lúc trước hoành hành bá đạo trong Thương Sơn thành nhiều năm như vậy, cũng có vài tên thương nhân Tương Nam cửa nát nhà tan nhưng hắn cũng chỉ bị Yến Hoàng Cửu răn dạy cấm túc mà thôi.
Một lần nữa mọi người biết rõ Yến Hoàng Cửu cũng là người, cũng sẽ bao che khuyết điểm, thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân chỉ là lời nói suông, nó không thành hiện thực trong Thương Sơn thành.
Những người khác lạnh lùng như vậy, thanh niên đi theo bên cạnh Yến Khuynh Tuyết lại không nhịn được nữa.
Hắn đứng ra phẫn nộ quát:
- Ngươi im miệng! Không cho phép ngươi nhục nhã tiểu thư, ngươi không phải muốn lên phong vân lôi sao? Ta sẽ đánh với các ngươi.
- A Nhượng! Đừng làm chuyện điên rồ!
Yến Khuynh Tuyết lập tức kinh ngạc, hắn vội vàng hét lên.
Thanh niên A Nhượng hét lớn:
- Tiểu thư, ngươi đối xử tốt với chúng ta, chúng ta biết nhưng chúng ta lại không thể nhìn bọn chúng vũ nhục ngươi như vậy.
- Nếu không có tiểu thư cứu ta, chỉ sợ ta đã sớm bị đám sơn tặc chém giết rồi.
- Cái mạng này là tiểu thư cho, hiện tại cho dù có liều cái mạng này thì ta cũng không thể nhìn bọn chúng khi dễ tiểu thư.
Lão giả đứng bên cạnh Khuynh Tuyết thở dài một hơi, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
A Nhượng vẫn còn quá trẻ tuổi, hắn không suy nghĩ được thấu đáo.
Trước kia Yến Khuynh Tuyết vẫn không tham dự tranh đoạt lệnh bài, cũng im lặng không nói cái gì nhưng kỳ thật cũng đã nghĩ tất cả biện pháp.
Hiện tại Yến Hoàng Cửu vẫn còn chưa chết, cho nên bọn họ còn không dám tự giết lẫn nhau, dù cho muốn động thủ cũng là thủ hạ động thủ, hơn nữa cũng hạn chế trong phạm vi phong vân lôi.
Nếu như Yến Khuynh Tuyết cắn răng chết sống không cho người lên phong vân lôi, đối phương cũng chỉ chiếm tiện nghi miệng lưỡi, không nói thủ đoạn vụng trộm, tối thiểu từ mặt ngoài
đối phương không làm gì được Yến Khuynh Tuyết.
Hiện tại bị đối phương kích thích đã lỗ mãng lên đài, căn bản chính là đi chịu chết.
Yến Trọng Hằng lúc này cười lạnh lùng, nếu ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi.
Chỉ cần có thể kích bác đám a miêu a cẩu bên cạnh Yến Khuynh Tuyết lên đài, cho dù nàng không giao lệnh bài, Yến Trọng Hằng cũng có một ngàn loại biện pháp ép Yến Khuynh Tuyết giao lệnh bài ra.
- Phiền Qua, ngươi đi lên chơi đùa vui vẻ một chút với vị bằng hữu này, nhớ kỹ ra tay không nên ‘quá nặng’ nhé.
Yến Trọng Hằng ra lệnh một tiếng, lập tức có một tên nam tử dáng người cao gầy đi tới.
Phiền Qua cao chừng hai mét, hắn cao hơn nam tử trưởng thành khác ba cái đầu nhưng thân thể gầy yếu giống như cây tre.
Nhưng việc này không ảnh hưởng tới thanh danh của hắn trong Thương Sơn thành, Phiền Qua trong mắt người Thương Sơn thành chính là một gia hỏa biến thái.
Từ khi thành lập phong vân lôi tới nay, người leo lên phong vân lôi hoặc là cầu tài hoặc là vì cầu thanh danh, cho nên mọi người trên cơ bản điểm tới là dừng, vết thương nhẹ va chạm nhiều, trọng thương rất ít.
Nhưng Phiền Qua lại không giống, hắn xem việc hành hạ đối thủ làm vui, chỉ cần người đối chiến với hắn, thắng còn dễ nói, một khi thua không chết cũng tàn phế, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Rút loan đao ra khỏi vỏ, Phiền Qua cười dữ tợn.
- Đại nhân ngươi yên tâm đi, ta sẽ chơi với vị bằng hữu này một lúc.
Hắn vừa dứt lời, Phiền Qua nhảy lên và thân ảnh nhanh chóng xuất hiện trên phong vân lôi.
- Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi xuất thủ trước đi.
Phiền Qua trêu tức nhìn A Nhượng.
Cho dù đều là Hậu Thiên Đại viên mãn nhưng Phiền Qua căn bản không đặt A Nhượng vào trong mắt.
Đối phương chỉ là thái điểu không có kinh nghiệm chiến đấu mà thôi, dễ dàng hành hạ tới chết.
A Nhượng hừ lạnh một tiếng, hắn rút hai thanh đoản kiếm bên hông ra, song kiếm hợp hai làm một, một âm một dương và đâm thẳng về phía Phiền Qua.
- Chậc chậc, quá chậm, quả thực là quá chậm!
Phiền Qua khinh miệt cười lạnh, thân thể giống như cá chạch và dễ dàng né qua song kiếm của A Nhượng.
- Tiểu tử, ngươi quả thực quá yếu, yếu tới mức ta không có hứng thú hành hạ ngươi tới chết.
Ánh mắt Phiền Qua sinh ra hung quang:
- Phế vật như vậy giữ lại có giá trị gì, đã như thế ngươi đi chết đi.
Loong coong!
Đao minh thanh thúy vang lên, loan đao trong tay Phiền Qua giống như cơn gió càn quét mọi hướng, công kích cuồng bạo làm A Nhượng khó có thể ngăn cản, thân thể không ngừng lui về phía sau.
Lúc này A Nhượng nghĩ muốn phản kích nhưng không tìm được chút sơ hở nào.
Đao pháp của Phiền Qua rất cường đại, không phải con đường âm độc quỷ dị, ngược lại là quang minh chính đạo, dùng đao thế cường đại trực tiếp bức người ta vào tuyệt địa.
Mỗi một đao đều đại khai đại hợp, khí thế vô song, hơn nữa chiến càng lâu khí tức trên người Phiền Qua càng cường đại, thậm chí ngay cả đồng tử của hắn cũng sinh ra hào quang đỏ rực.
- Ảnh Nguyệt Trảm!
Loan đao dài có đường cong kỳ dị nhìn có phần giống một phân thành hai, lúc chém lên thân kiếm làm cổ tay hắn đau đớn, binh khí trong tay bị chém bay ra xa.
Không phải mỗi võ giả đều giống với Tô Tín, binh khí và quyền cước đều không kém, đại bộ phận võ giả ỷ vào binh khí dài, chỉ cần mất đi binh khí thì kết cục chỉ có chết.
Thậm chí Yến Khuynh Tuyết có thể tưởng tượng ra được loan đao của Phiền Qua chém xuống sẽ chém đứt người A Nhượng.
- A Nhượng!
Yến Khuynh Tuyết kêu lên một tiếng, lập tức muốn xông lên lôi đài nhưng bị tiểu nha đầu phía sau giữ lại.
- Tiểu thư, ngươi không thể đi lên, thành chủ có lệnh không cho phép đệ tử Yến gia leo lên phong vân lôi, ngươi bây giờ đi lên không chỉ không cứu A Nhượng, ngược lại càng làm hắn chết nhanh hơn.
- Lương bá, ngươi nhanh cứu A Nhượng đi!
Yến Khuynh Tuyết cầu khẩn lão giả bên cạnh.
Lão giả tên Lương bá chuẩn bị ra tay.
Lúc trước hắn phụng lệnh Yến Khuynh Tuyết đánh sơn tặc cứu A Nhượng, dạy A Nhượng võ công của hắn, cũng xem như một nửa đồ đệ, hắn đương nhiên sẽ không nhìn A Nhượng chết dưới đao của Phiền Qua.
Hắn vừa tiến lên một bước, Yến Trọng Hằng chú ý động tĩnh bên này cũng hành động.
Hắn trực tiếp đi vài bước tới trước mặt Lương bá, cười lạnh nói:
- Lương bá, đây chính là phong vân lôi, nếu ngươi muốn nhúng tay vào là phạm quy củ.
- Ngươi là lão nhân Thương Sơn thành, ta không muốn động thủ với ngươi, nhưng nếu ngươi không biết điều thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.