Lão Đao Bả Tử cười lạnh cực kỳ vui vẻ, lúc này bọn họ ra tay không chút sơ hở nào.
Yến Thịnh Hằng đã báo tư liệu kỹ càng về thương đội của Yến Khuynh Tuyết cho bọn họ biết, vì nhắm vào cường giả Nhân Bảng Mạnh Thanh Trạch nên bọn họ tụ tập hai mươi tên võ giả Tiên Thiên ra tay.
Cường giả Nhân Bảng mạnh hơn nữa cũng là võ giả Tiên Thiên, Lão Đao Bả Tử không tin như vậy còn có thể có sai lầm.
Nhưng đáng tiếc hắn vẫn tính sai, hơn nữa còn tính sai không hợp thói thường.
Từ khi tấn chức Tiên Thiên đến bây giờ, Tô Tín vẫn đang trong quá trình quen thuộc lực lượng của mình, tuy nhiên hiện tại cảnh giới của Tô Tín không có một chút biến hóa nào nhưng sức chiến đấu của hắn không ngừng tăng lên.
Hơn nữa mấy trận chiến tại Thương Sơn thành cũng không phải thực lực chân chính của Tô Tín.
Động thủ trong Thương Sơn thành có quá nhiều hạn chế, hắn cũng không dám thi triển Huyết Hà Thần Kiếm một cách thản nhiên.
Huống hồ vì kế hoạch của mình nên Tô Tín cũng khắc chế độ mạnh yếu khi ra tay, lớn nhất cũng chỉ trọng thương đối thủ nhưng không có một lần ảnh hưởng tới mạng người.
Nhưng đối với đám đạo phỉ tại nơi này, Tô Tín cuối cùng là có quang minh chính đại ra tay giết người.
- Đào quán chủ và Lương bá, các ngươi tới bảo hộ Yến tiểu thư, Nhiếp huynh và Hồng huynh theo ta lên!
Tô Tín không lùi mà tiến tới.
Đào Thiên cùng Lương bá lão luyện thành thục, do bọn họ bảo hộ Yến Khuynh Tuyết sẽ không cho những đạo phỉ cảnh giới Hậu Thiên ảnh hưởng tới nàng.
Nhìn thấy Tô Tín rút kiếm xông lên, Hồng Liệt Đào và Niếp Phương khẽ cắn môi xông lên
Tuy bọn họ cho rằng dùng thực lực ba người đấu hai mươi người là hành vi muốn chết nhưng dù sao bọn họ đa đáp ứng gia nhập dưới trướng Yến Khuynh Tuyết, nếu như vừa gặp phải nguy hiểm gì đó mà bản thân chạy trước, chính bọn họ cũng không có mặt mũi gặp người.
Huống hồ nghe được Tô Tín cùng Lão Đao Bả Tử đối thoại, trong đó còn ẩn chứa chuyện ẩn không muốn người khác biết, Lão Đao Bả Tử lần này dẫn bảy đại trại và hai mươi tên võ giả Tiên Thiên tới đây cướp giết bọn họ cũng vượt qua Tô Tín suy tính.
Lúc này nội tâm Tô Tín không vui không buồn, ánh mắt hắn trống rỗng đạm mạc, Lão Đao Bả Tử nhìn thấy đôi mắt Tô Tín liền bị dọa kêu to một tiếng.
Cảm giác quỷ dị xuất hiện trong nội tâm hắn, nhưng nghĩ đến bên cạnh mình là hai mươi tên cao thủ cảnh giới Tiên Thiên thì hắn cắn răng xông lên.
Sở dĩ Lão Đao Bả Tử gọi là Lão Đao Bả Tử, đó là vì hắn luyện miêu cương đoản đao vài chục năm và đạt tới mức xuất quỷ nhập thần.
Thanh đoản đao vô cùng nhẹ nhàng, thi triển ra công kích như mưa to gió lớn, vô số ánh đao sáng lên, thế đao mãnh liệt tới mức tận cùng.
Người bình thường dùng đoản đao truy cầu càng hung mãnh độc ác, chỉ có Lão Đao Bả Tử lại dùng doản đao chơi đao cương, hắn cũng tính là người tài ba.
Nhưng đáng tiếc hiện tại vô dụng với Tô Tín!
Tô Tín rút Du long kiếm ra khỏi vỏ, trên thân mang theo huyết quang mông lung, không nhìn gần căn bản không phát hiện.
Huyết Hà Thần Kiếm dùng máu dưỡi kiếm, môn công pháp này vẫn bị Tô Tín áp chế không phát huy ra, hiện tại kiếm của hắn có thể thấy máu.
Trong nháy mắt kiếm quang cường đại bạo phát, mặc cho đao thế của Lão Đao Bả Tử cương mãnh vô song nhưng một kiếm của Tô Tín lại trực chỉ bản chất, nhất kiếm phá vạn pháp.
Kiếm quang xé liệt trường không, Lão Đao Bả Tử cảm giác máu trong người mình sôi trào, máu tươi tron thân thể không tự chủ tiến vào trong kiếm của Tô Tín.
Trong nháy mắt Lão Đao Bả Tử đã có quyết định.
Lui!
Thu đao lui về phía sau!
- Còn đứng ngây đó làm gì! Còn không ra tay?
Lão Đao Bả Tử tức giận quát một tiếng, hắn đã sắp không chịu nổi kiếm ý phá diệt tất cả.
Những người còn lại đứng cách khá xa, không có cảm giác được áp lực cường đại từ Lão Đao Bả Tử, sau khi nghe hắn hô lên liền cảm giác có chút không đúng nhưng không kịp.
Kiếm khí gào thét, thân thể Tô Tín như dung hợp với thân kiếm, trong chốc lát trường kiếm bị nhuộm đỏ rực, đỏ tươi ướt át, kiếm khí như nhuộm máu bay thẳng về phía trước!
Thời khắc sinh mệnh cuối cùng, Lão Đao Bả Tử chỉ cảm giác được trước mặt mình đầy máu tươi!
Lão Đao Bả Tử lao nhanh về phía trước, cảnh tượng kinh diễm như vậy chỉ có một mình hắn nhìn thấy.
Du long kiếm trong tay Tô Tín đánh chết Lão Đao Bả Tử liền không còn máu tươi, chỉ còn lại tơ máu nhàn nhạt trên thân kiếm.
Lão Đao Bả Tử cho rằng tính toán không bỏ sót, bản thân hắn cho rằng mình có thể thuận lợi giết Tô Tín và Yến Khuynh Tuyết sau đó tẩy trắng, trở thành cường giả dưới trướng Yến gia Thương Sơn thành, nhưng không nghĩ tới Tô Tín chỉ dùng một kiếm đã chôn vùi tất cả mộng tưởng.
Các đạo phỉ khác hoảng sợ hét to lên.
Lão Đao Bả Tử mạnh nhất trong đám người bọn họ lại bị người ta dùng một kiếm tiêu diệt, cường giả Nhân Bảng thật sự mạnh như vậy sao? Hắn là Tiên Thiên Khí Hải Cảnh sao?
Nhưng bọn họ đã xông tới, hơn nữa cũng ra tay, nếu như bị một kiếm của Tô Tín dọa sợ lùi lại, không nói bản thân có thoát hay không nhưng dễ dàng rước lấy Thương Sơn thành trả thù, như vậy được không bù mất.
Cho nên mọi người vẫn cắn răng xông tới, trong nháy mắt hơn mười loại chân khí bộc phát, khí cơ cường đại khí bao phủ Tô Tín vào trong, uy áp vô hình ập tới, Tô Tín đứng giữa khí cơ cường đại liền bộc phát lực lượng mạnh hơn nữa.
Du long kiếm trong tay Tô Tín phát ra một tiếng kiếm minh kéo dài.
Đây không phải là âm thanh phần che tay Du long kiếm sinh ra, mà là chân khí của Tô Tín rót vào trong Du long kiếm làm nó chấn động và sinh ra kiếm minh.
Kiếm tùy tâm đi, trường kiếm của Tô Tín oanh kích đối thủ, Đoàn Gia Kiếm Pháp mang theo vương đạo chi khí đánh bay binh khí ba người, kiếm quang cường đại đánh bay đối thủ.
Lật tay điểm một chỉ trực tiếp đánh một tên đánh lén thổ huyết bay xa.
Hơn mười người đồng thời tiến công tạo thành áp lực lên đè ép Tô Tín, chính bởi vì có áp lực nên Tô Tín mới có thể không ngừng quen thuộc chiến đấu
cường độ cao, trường kiếm trong tay như hóa thành du long bao phủ bốn phía, chỉ trong thời gian ngắn ngăn cản hơn mười người công kích.
Lúc này Niếp Phương và Hồng Liệt Đào cũng đã chạy đến.
Niếp Phương sử dụng Luyện Thiết Thủ chính là khắc tinh của binh khí, song chưởng oanh kích lại không có người nào dám đối chiến.
Mà Hồng Liệt Đào càng bá đạo, đao ý lạnh thấu xương bộc phát, chuyên môn chằm chằm vào một người giết, những người này chỉ có thể trốn mà không dám đánh trả, hắn chỉ nhìn chằm chằm một người, thẳng tới khi giết đối thủ mới thôi!
Có hai người này gia nhập, áp lực của Tô Tín giảm nhiều, dù không toàn lực vận dụng lực lượng Huyết Hà Thần Kiếm cũng đủ giải quyết đối thủ.
So sánh với võ giả Thương Sơn thành, những cường nhân phá núi lập trại trong rừng rậm Tương Nam đại đa số rất yếu ớt.
Có thể đánh ra danh khí lớn trong Thương Sơn thành, thực lực của Niếp Phương và Đào Thiên đã không kém đệ tử đại phái trong võ lâm Tương Nam bao nhiêu.
Thực lực bản thân Hồng Liệt Đào còn mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Những cường nhân đạo phỉ đều là Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, cho dù kinh nghiệm chiến đấu, công pháp tu luyện cũng không sánh bằng bọn họ.
Thì ra Tô Tín cho rằng kinh nghiệm chiến đấu và sát khí của đạo phỉ rất mạnh nhưng ai biết lại yếu ớt như thế.
Những đạo phỉ này ăn cướp thương nhân chỉ vì cầu tiền, mà không phải muốn chết.
Đầu tiên bọn họ sẽ nghe ngóng chi tiết của đối phương, bình thường chỉ lộ mặt ra ngoài khi vơ vét tiền bạc.
Nếu gặp người có thực lực rất yếu, bọn chúng mới ra tay cướp giết, bởi vì bọn chúng chỉ giao thủ với người quá yếu nên thực lực không có gì đáng khoe.
Một khi đụng với cường giả chân chính là lúc bọn chúng cách cái chết không xa.
Cho nên này hai mươi người này cũng chỉ có Lão Đao Bả Tử thực lực xem như không tệ, những người còn lại, thực lực vô cùng yếu ớt.
Không đến nửa khắc đồng hồ đã có một nửa người chết trong tay ba người Tô Tín.
Thực lực ba người cường đại làm bọn chúng sợ hãi không nhỏ, bọn chúng lúc này đã biết rõ đá trúng cục sắt.
Bọn chúng cố ý muốn trách Lão Đao Bả Tử, nhưng đáng tiếc Lão Đao Bả Tử đã chết, bọn họ chỉ có thể hoảng sợ bỏ trốn.
Nhưng bọn chúng muốn chạy trốn, Tô Tín sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.
Tô Tín vận dụng Kinh Thần chỉ oanh kích, chỉ kình đầy trời như cửu thiên lôi kiếp nện xuống, lực lượng khủng bố bộc phát không phải đạo phỉ có thể ngăn cản.
Tô Tín tiến lên phía trước và chỉ kình bắn ra như mưa, lôi âm đầy trời mang theo sát cơ vô tận.
Chỉ kình như lôi đình, sét đánh vô song, hiện tại chỉ kình như hóa thành mưa xuân, biến hóa lớn như vậy làm nội tâm mọi người không kịp thích ứng.
Những người đứng mũi chịu sào trơn mắt nhìn chỉ kình đánh nát kinh mạch trong thân thể, tuyệt khí bỏ mạng tại chỗ!
Nhị Thập Tứ Tiết Kinh Thần Chỉ là hai mươi bốn loại biến hóa, trong tiểu thuyết, Bạch Sầu Phi thường dùng nhất là Kinh Trập, Tô Tín ưa thích dùng nhất cũng là Kinh Trập nhưng không đại biểu những biến hóa khác sẽ yếu.
Niếp Phương và Hồng Liệt Đào theo sau Tô Tín một đường đánh lén, rốt cục tiêu diệt mười chín người, về phần người cuối là Tô Tín cố ý lưu lại, chuẩn bị hỏi ra chân tướng sự việc.
Bọn chúng mang theo tiểu lâu la tới nơi này mặc dù không có tổn thất bao nhiêu, thời điểm bọn chúng nhìn thấy lão đại bị đánh chết và bắt sống, bọn họ đã sớm kinh hồn táng đảm bỏ chạy thục mạng.
Tô Tín cũng không có phái người truy đuổi, dù sao cũng chỉ là một đám tiểu lâu la mà thôi, đuổi theo giết chúng cũng không dùng được gì.
Huống hồ hiện tại thương đội chỉ có năm trăm người, bảo hộ hàng hóa quan trọng hơn, cần gì tốn thời gian đuổi giết đám chó nhà có tang chứ?
Mang theo gia hỏa xui xẻo bị bắt trở về thương đội, mọi người lập tức thở ra một hơi.
Một trận chiến này bọn họ chỉ tổn thất một ít nhân viên không có lực chiến đấu, chỉ có hơn mười võ giả Hậu Thiên mời chào không cẩn thận bị mũi tên gây thương tích, còn lại không có chuyện gì.
Đương nhiên ánh mắt mọi người nhìn Tô Tín đều mang theo vẻ sùng kính.
Trước kia lúc ở Thương Sơn thành, bọn họ chỉ nghe nói cường giả Nhân Bảng mạnh cỡ nào, nhưng trừ phi người từng nhìn thấy Tô Tín ra tay, nếu không bọn họ sẽ không có ấn tượng trực quan về Tô Tín.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Tô Tín ra tay thì bọn họ biết vì sao đều là võ giả Tiên Thiên, có người có thể đứng hàng Nhân Bảng dương danh giang hồ, có người lại bừa bãi vô danh.
Cường giả Nhân Bảng và không phải cường giả Nhân Bảng là hai loại người khác nhau hoàn toàn.