Tiền đạo nhân đã là cường giả Dung Thần cảnh cấp tông sư nhưng hắn có sở thích kỳ quái: Hắn ưa thích vàng bạc tài bảo.
Với tư cách là Dung Thần cảnh võ đạo tông sư, vàng bạc tài bảo chỉ là tục vật nên bọn họ không có hứng thú với chúng, nhưng Tiền đạo nhân hết lần này tới lần khác cực kỳ yêu thích loại vật này.
Võ giả bình thường đều dùng tài bảo đi đổi lấy tài nguyên tu luyện, mà vị Tiền đạo nhân lại cầm binh khí hoàng cấp trân quý đi đổi bảo thạch tài bảo các loại.
Nhưng không thể phủ nhận thực lực Tiền đạo nhân vô cùng cường đại, thậm chí Tiền đạo nhân có thanh danh rất lớn trong võ lâm Trung Nguyên.
Cường giả như vậy Liệt Tử Trọng tự mình tiếp vào Thương Sơn thành, loại tràng diện này làm người ta suy nghĩ sâu xa.
Chờ Tiền đạo nhân đi vào phủ thành chủ nói chuyện với Yến Hoàng Cửu một giờ, Tiền đạo nhân trực tiếp tuyên bố một tin tức làm người ta khiếp sợ ra bên ngoài.
Hắn quyết định tọa trấn Thương Sơn thành một trăm năm, chỉ tôn mệnh lệnh một mình Yến Khuynh Tuyết, nếu ai dám động Thương Sơn thành chính là gây khó dễ cho Tiền đạo nhân hắn.
Lời này vừa ra, tất cả những tông môn võ lâm Tương Nam chờ Yến Hoàng Cửu hao hết thọ nguyên mà chết liền có cảm giác như ăn phải ruồi.
Một vị cường giả Dung Thần cảnh đã đủ làm bọn họ kiêng kị, vất vả lắm mới chờ tới lúc Yến Hoàng Cửu chết, không ngờ Yến Hoàng Cửu lại mời Tiền đạo nhân tới nơi này giúp hắn.
Tuy Tiền đạo nhân yêu tiền nhưng hắn vẫn có một câu nói: Quân tử yêu tiền, dùng tiền đúng chỗ.
Chỉ cần ngươi trả giá đủ lớn làm Tiền đạo nhân động tâm, cho dù hắn chết cũng sẽ hoàn thành ước hẹn.
Ngày xưa Tiền đạo nhân còn ở cảnh giới Tiên Thiên đã từng thua của một đôi huynh muội thế gia lụn bại một đồng tiền, đáp ứng tiễn đưa bọn họ tới Đông Tấn.
Thu một đồng tiền này, Tiền đạo nhân thật sự mang theo huynh muội đó từ Tương Nam đi thẳng đến Đông Tấn, cuối cùng đã hơn một năm, thậm chí thiếu chút nữa chết ở nửa đường nhưng hắn vẫn làm được.
Sau chuyện này thanh danh Tiền đạo nhân lên cao, hắn cũng không phải người tốt lành gì, ngẫu nhiên cũng chơi đùa làm sát thủ, ai muốn giết người, chỉ cần người đó trả cái giá lớn thì Tiền đạo nhân sẽ ra tay.
Cũng không biết Yến Hoàng Cửu đã dùng cái giá lớn thế nào lại nhờ được Tiền đạo nhân trấn thủ Thương Sơn thành trăm năm, nhưng tất cả tông môn võ lâm Tương Nam biết rõ mưu đồ thu lấy Thương Sơn thành của bọn họ đã phá sản.
Biết rõ Yến Hoàng Cửu tìm đến Tiền đạo nhân làm đường lui, Tô Tín cũng hoàn toàn yên tâm.
Có Tiền đạo nhân tọa trấn Thương Sơn thành trăm năm, vị trí thành chủ của Yến Khuynh Tuyết cũng không có bất ổn.
Về phần trăm năm sau Tiền đạo nhân rời đi, khi đó Thương Sơn thành có nội tình vô cùng thâm hậu, thậm chí còn mạnh hơn so với hiện tại, trở thành một phương thế lực chân chính trong Tương Nam.
Yến Hoàng Cửu thành lập phong vân lôi, hắn cũng không nhìn vào hiện tại những cường giả này mà là nhìn vào tương lai của bọn họ.
Những võ giả tán tu này sau khi đạt tới Tiên Thiên Thần Cung cảnh liền rời khỏi Thương Sơn thành, ra ngoài đi tìm cơ duyên tấn cấp Nguyên Thần cảnh của bọn họ.
Đối với những người yêu cầu rời đi này, Yến Hoàng Cửu chưa bao giờ ngăn cản, chờ bọn họ đột phá Nguyên Thần cảnh cũng nhớ rõ tình hương khói của Yến Hoàng Cửu và Thương Sơn thành.
Đột phá Nguyên Thần cảnh không phải một sớm một chiều là có thể làm được, thậm chí có người lãng phí trăm năm trên cảnh giới Tiên Thiên Thần Cung cảnh, thẳng tới khi thọ nguyên hao hết cũng không đột phá Nguyên Thần cảnh.
Nhưng những năm gần đây Yến Hoàng Cửu biết hơn mười võ giả tán tu Thần Cung cảnh rời đi, trong những người này có mấy người đột phá Nguyên Thần cảnh thì địa vị Thương Sơn thành cũng sẽ vững chắc.
Qua thời gian bảy ngày, Liệt Tử Trọng tự mình đến thỉnh Yến Khuynh Tuyết vào phủ thành chủ.
Tô Tín vốn định muốn tạm thời lảng tránh nhưng lúc này Liệt Tử Trọng lại nói:
- Mạnh thiếu hiệp cũng đi theo ta một chuyến, thành chủ cũng muốn gặp mặt ngươi.
Nghe được Yến Hoàng Cửu muốn gặp chính mình, nội tâm Tô Tín vô cùng nghi hoặc, hắn rời đi với Liệt Tử Trọng.
- Khuynh Tuyết vào trước, Mạnh Thanh Trạch ngươi ở bên ngoài chờ một lát, Tử Trọng, các ngươi đều đi ra ngoài đi.
Giọng nói suy yếu của Yến Hoàng Cửu từ trong truyền ra.
Liệt Tử Trọng gật gật đầu, xem ra thành chủ muốn bàn giao di ngôn, có nhiều thứ không phải bọn họ nên biết. Liệt Tử Trọng vung tay lên, những võ giả ẩn nấp trong phủ thành chủ cũng rời đi.
Tại tiền điện, Yến Hoàng Cửu vốn ưa thích ngồi trên ghế rồng lúc này lại nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, khí tức suy yếu đến mức tận cùng.
Hắn bị vết thương cũ làm cho thọ nguyên hao hết, lần trước lại dốc sức liều mạng ra tay với bốn gã Nguyên Thần cảnh cho nên hao tổn hết một tia khí lực cuối cùng.
Nhìn thấy bộ dạng phụ thân uy nghiêm ngày thường lại biến thành như vậy, cái mũi Yến Khuynh Tuyết đau xót không nói thành lời.
- Phụ thân.
Yến Khuynh Tuyết kêu lên.
Yến Hoàng Cửu miễn cưỡng cười cười, giọng hắn khàn khàn nói:
- Khuynh Tuyết, chớ có trách ta, thân là thành chủ Thương Sơn thành, trong thành có mười vạn tánh mạng đang nằm trong tay của con, ta không thể không cẩn thận.
- Những năm gần đây ta khiến con thua thiệt và mẫu thân với con quá nhiều, hi vọng con sẽ không hận ta, hiện tại ta giao Thương Sơn thành cho con, đây là cơ nghiệp ta dùng nửa đời dựng lên, vi phụ không cầu con có thể phát triển Thương Sơn thành tiếp tục lớn mạnh, chỉ cầu con giữ nó vững vàng.
Yến Hoàng Cửu xuất ra một lệnh bài giao cho Yến Khuynh Tuyết, có tấm lệnh bài này, Yến Khuynh Tuyết sẽ có quyền điều động tất cả võ giả trong Thương Sơn thành.
- Thương Sơn thành sẽ không hủy diệt trong tay con.
Yến Khuynh Tuyết tiếp nhận lệnh bài, trong mắt tuy là bi thương tổn thương nhưng cũng mang nét kiên nghị.
Yến Hoàng Cửu gật gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Khuynh Tuyết, con rất ưa thích Mạnh Thanh Trạch? Ăn ngay nói thật, việc này rất quan trọng.
Trên mặt Yến Khuynh Tuyết mang theo ý xấu hổ nhưng nghe Yến Hoàng Cửu nói trịnh trọng như vậy liền gật đầu.
- Vậy là tốt rồi, ngươi bảo Mạnh Thanh Trạch vào đi, ta có mấy lời muốn nói với hắn.
Yến Khuynh Tuyết mơ hồ nghe được Yến Hoàng Cửu muốn nói gì đó với Mạnh Thanh Trạch, nàng cũng không biết lúc này phụ thân còn muốn làm mai mối cho nàng hay là nên bi thương chính mình thật vất vả mới có được ấm áp thân tình nhưng phụ thân mất đi.
Sau khi Tô Tín tiến vào tiền điện, trong mắt
của hắn Yến Hoàng Cửu còn trực quan hơn Yến Khuynh Tuyết.
Hắn cảm giác bản thân Yến Hoàng Cửu như ngọn đèn sắp tắt, chỉ có một ít ngọn lửa loe loét đang cháy mà thôi.
Sinh cơ trên người Yến Hoàng Cửu đang biến mất theo mỗi hơi thở của hắn, hiện tại hắn mỗi một câu nói đều hao phí tính mạng của hắn:
- Mạnh Thanh Trạch, ngươi rất thích Khuynh Tuyết?
Biết rõ ngày giờ của mình không nhiều nên Yến Hoàng Cửu trực tiếp nói thẳng, không hề nói nhảm nhiều.
Tô Tín nói:
- Yến tiểu thư là người lương thiện ôn nhu, hơn nữa dung mạo xuất chúng, ta tin tưởng bất cứ nam nhân nào cũng thích nàng, đương nhiên Mạnh mỗ cũng không ngoại lệ.
Yến Hoàng Cửu gật gật đầu:
- Ưa thích là tốt rồi, hiện tại ta làm chủ gả Khuynh Tuyết cho ngươi, đứa con đầu tiên của các ngươi sẽ đổi họ Yến, nó chính là người thừa kế Thương Sơn thành, những đứa con khác tùy ý.
- Chờ chút.
Tô Tín cau mày nói:
- Thành chủ, tại hạ nói muốn cưới Yến tiểu thư lúc nào?
Yến Hoàng Cửu nhắm mắt lại nói:
- Khuynh Tuyết dùng thân phận nữ tử tọa trấn Thương Sơn thành, cho dù có Tiền đạo nhân thủ hộ nhưng thủ đoạn vẫn còn non một chút, ngươi cho rằng nó có thể quản lý tốt tất cả sao?
- Mạnh Thanh Trạch, ta đã chú ý ngươi rất lâu, Tông Hạo Dương có thể bồi dưỡng ra đồ đệ như ngươi rất không tồi, cho dù tâm tính hay thực lực của ngươi đều là thượng phẩm, để ngươi tới trợ giúp Khuynh Tuyết thì ta cũng yên lòng.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Thật xin lỗi thành chủ, cho dù trong nội tâm ta có hảo cảm với Yến tiểu thư nhưng chỉ có thể nói là yêu thích mà thôi, hai bên kết hôn với nhau còn kém xa.
- Ta chí tại giang hồ, đồng ý với Yến tiểu thư giúp nàng chỉ vì nàng mang bức tranh của sư phụ trả lại cho ta, ta đã ở lại Thương Sơn thành gần một năm, ta sẽ không ở lâu hơn nữa.
Yến Hoàng Cửu mở to mắt, trầm giọng nói:
- Mạnh Thanh Trạch, ngươi thật muốn cự tuyệt sao? Ở lại Thương Sơn thành, với tình cảm Khuynh Tuyết dành cho ngươi, cho dù nàng làm thành chủ nhưng người cầm quyền chính là ngươi.
- Hơn nữa Thương Sơn thành có mấy thương lộ ký kết hiệp nghị bí mật với tông môn Trung Nguyên, chúng ta cung cấp cho bon họ tài liệu trân quý, bọn họ cũng sẽ luyện các loại đan dược cho chúng ta.
- Tuy giao dịch đan dược không cách nào so sánh với một ít đại phái Tương Nam nhưng đủ cho một mình ngươi sử dụng.
- Có thể nói nếu ngươi cưới thành chủ Thương Sơn thành, ngươi có thể đạt được tài nguyên còn vượt qua các đệ tử đích truyền của tông môn.
Tô Tín vẫn lắc đầu cự tuyệt, nói:
- Thành chủ, chí ta không ở nơi này, ngươi chớ bức ta, vị trí quản lý Thương Sơn thành thật sự đúng là mê người nhưng đáng tiếc ta lại không nghĩ sẽ bị nhốt tại một góc ở nơi này.
Trên mặt Yến Hoàng Cửu mang theo một tia lãnh ý:
- Nếu như vậy ngươi đừng có trách ta.
Vừa mới dứt lời, Yến Hoàng Cửu lại bắn ra một vật.
Hiện tại Yến Hoàng Cửu đã “dầu hết đèn tắt”, hắn dùng sức mạnh cuối cùng ra tay, cho dù với tốc độ của Tô Tín hiện tại cũng không thể né tránh.
Yến Hoàng Cửu bắn ra chính là một con tiểu trùng màu xanh, dường như nó chỉ là con tầm nhỏ, nó nhanh chóng chui vào trong cánh tay Tô Tín rồi biến mất không thấy gì nữa.
Yến Hoàng Cửu tươi cười nói:
- Mạnh Thanh Trạch, việc này không phải do ngươi, vật ấy chính là Miêu Cương cổ sư luyện chế kỳ trùng thanh phát cổ.
- Thanh phát cổ ta dùng một sợi tóc của Khuynh Tuyết nuôi nấng, chỉ cần nó đi vào trong người của ngươi, đời này ngươi đừng mong rời xa Thanh Tuyết.
- Về sau chỉ cần ngươi rời xa Thanh Tuyết mười ngày, thanh phát cổ sẽ phát tác, khi đó xương cốt của ngươi sẽ không còn.
- Hơn nữa sau này ngươi không thể giao hợp với nữ tử khác, nếu không cũng phải chết!
- Mạnh Thanh Trạch, ngươi chớ có trách ta, Thương Sơn thành là tâm huyết cả đời ta, ta phải cam đoan Thương Sơn thành truyền thừa tiếp.
- Người Tương Nam muốn mưu đoạt Thương Sơn thành, ta không cho phép, triều đình đến lấy lòng, ta cũng không quan tâm.
- Chỉ có Mạnh Thanh Trạch ngươi xuất thân tán tu không liên quan với các thế lực, thực lực cũng đầy đủ, hơn nữa Khuynh Tuyết cũng thích ngươi, ngươi nên vĩnh viễn lưu lại Thương Sơn thành đi.
Yến Hoàng Cửu nói ra những lời này làm sắc mặt hắn đỏ rực, hiển nhiên hắn hiện tại đã chính thức “dầu hết đèn tắt”, lúc này đang hồi quang phản chiếu mà thôi.
Nhưng lúc này trên mặt Tô Tín lại tươi cười quái dị:
- Yến thành chủ, ngươi cho rằng ngươi hiểu ta hay sao? Ngươi làm sao biết rõ ta không phải do người khác phái tới chứ?