Bởi vì cái gọi là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Lưu sư huynh tin tưởng mình không nói thì đối phương nhất định sẽ giết mình.
Cho nên Lưu sư huynh lập tức nói:
- Địch công tử hiện tại không ở phủ Đông Lâm, hắn mang người đi phủ Nam Ninh mời chào người đại gia tộc Trần gia, Trần gia có mấy tên võ giả Tiên Thiên cho nên Địch công tử tự mình ra tay.
- À? Đám người Tiêu Ma Vân đâu rồi?
Lưu sư huynh vội vàng nói:
- Lần trước đám người Tiêu Ma Vân xung đột với Địch công tử, tuy Địch công tử không tự mình ra tay nhưng thủ hạ dưới trướng đối kháng một hồi, Tiêu Ma Vân mời thủ hạ bị Vụ Ẩn Giao Long lấy một địch ba, đánh bại dễ dàng.
- Tiêu Ma Vân mất mặt cho nên rời khỏi phủ Đông Lâm, chuẩn bị đi nơi khác tiếp tục mời chào cường giả đối phó Bàng Phi Vân.
- Mà vị công tử Nhữ Nam Thượng Quan thị bởi vì tới Tương Nam muộn, cho nên không tham gia vào tranh đấu của bọn họ, hắn cũng ra ngoài mời chào thủ hạ đấy.
- Không có trong phủ Đông Lâm?
Tô Tín nói thầm một tiếng, hỏi:
- Ngươi có biết phủ Thường Ninh Phi Ưng bang hiện tại như thế nào không?
Lưu sư huynh kinh ngạc nói:
- Chính là đám tiểu bang phái không biết sống chết dám can đảm cự tuyệt Địch công tử mời chào sao?
- Ta nghe Địch công tử đã từng nói qua, nếu không phải trong tay bọn chúng nắm giữ con đường giao dịch với đám Nam Man, mà những dị tộc Nam Man trừ tín vật ra sẽ không nhận người, bằng không tiểu bang phái như vậy đã sớm bị san bằng.
- Hiện tại Địch công tử cũng không có nhiều kiên nhẫn kéo dài thời gian với bọn chúng, hắn cho Phi Ưng bang một cơ hội cuối cùng.
- Chờ lần này hắn đến phủ Nam Ninh mời chào người Trần gia sẽ lại đi phủ Thường Ninh một chuyến, nếu như đối phương không biết điều, Địch công tử thà rằng không muốn tiền lời của Nam Man cũng muốn xóa bỏ nó.
Thiết Vô Tình đã từng nói qua, đám người Địch Vân Phi đúng là đi vào Tương Nam, đó là do Tô Tín nâng giá hàng hóa đặc sản Nam Man quá cao cho nên đám người Địch Vân Phi chú ý.
Chuyện này cũng chỉ là lời dẫn mà thôi, mặc dù hàng năm nâng giá đặc sản Nam Man lời rất nhiều nhưng còn không bị các thế lực như Tranh Kiếm Minh đặt vào trong mắt, mục tiêu chủ yếu của bọn họ là tôi luyện đệ tử mà thôi.
Cho nên đám người Địch Vân Phi đi vào Tương Nam chi địa mời chào nhân thủ và tranh đấu lẫn nhau, đánh tới cuối cùng nói không chừng thủ hạ của bọn họ đều chết hết, nhưng bản thân bọn họ nhất định sẽ không sao, cao nhất xem như thua một hồi mà thôi.
Cả Tương Nam chi địa cũng chỉ là bàn cờ bọn họ tôi luyện đệ tử mà thôi.
Tiền lời phủ Thường Ninh đối với Địch Vân Phi mà nói là thứ có cũng được không có cũng không sao, hắn để ý hơn chính là thái độ của Phi Ưng bang.
Nếu như đối phương thật sự nhiều lần cự tuyệt hắn mời chào, không thể nghi ngờ là đang khiêu chiến uy nghiêm của hắn, Địch Vân Phi tuyệt đối không đồng ý nhìn Phi Ưng bang tiếp tục tồn tại.
Võ giả chung quanh nghe Tô Tín hỏi ba chữ Phi Ưng bang thì liên tưởng tới cách ăn mặc của hắn liền nghĩ đến cái gì đó.
Nhân Bảng tháng trước có thay đổi mới, mọi người chú ý tới chính là bài danh trên Nhân Bảng thay đổi xem ai tiến vào bảng.
Đối với Tô Tín là người tiến vào Nhân Bảng một năm nhưng vẫn là kế cuối cũng làm bọn họ quên đi.
Cũng chỉ có mấy tháng khi Tô Tín mới vừa tiến vào Nhân Bảng còn làm mọi người ngạc nhiên vì có võ giả Hậu Thiên leo lên Nhân Bảng.
Hiện tại đã một năm không có tin tức của Tô Tín, chiến tích và bài danh của hắn không có sự thay đổi.
Có ít người thậm chí cho rằng Tô Tín đã sớm chết dưới Hắc bảng treo giải thưởng.
Đợi đến lúc Lục Phiến môn tìm được thi thể Tô Tín và xác nhận tin hắn đã chết, hắn cũng bị đá ra khỏi Nhân Bảng.
Nhưng võ giả Tương Nam khác với võ giả Trung Nguyên, dù sao mười mấy năm qua thế lực võ lâm Tương Nam tàn lụi quá lợi hại, những đệ tử Tương Nam lại không dám lựu lạc Trung Nguyên, hơn mười năm qua võ giả Tương Nam không một ai leo lên Nhân Bảng.
Tuy Tô Tín không phải xuất thân đại phái Tương Nam nhưng dù sao hắn cũng là người Tương Nam, cho nên Tô Tín vừa bước vào Nhân Bảng cũng làm rất nhiều võ giả Tương Nam chú ý, thậm chí đến bây giờ vẫn có người nhớ rõ hắn.
Áo đen và cầm kiếm, là binh khí hoàng cấp mang theo tấn suất kỳ dị, còn có trẻ tuổi, khoái kiếm kinh người, hơn nữa hắn mới vừa hỏi Phi Ưng bang cũng làm cho mọi người nơi đây biết hắn là Tô Tín!
Vừa nghĩ như vậy hắn thở ra, hơn nữa đám người trong quán rượu cũng nghe được.
Mọi người hơi đánh giá cẩn thận, người này có chín thành chín giống Tô Tín trên Nhân Bảng.
Về vấn đề thực lực càng đơn giản, một năm trước Tô Tín đã có thể đánh chết Phương Đông Đình cảnh giới Tiên Thiên, hiện tại hắn trở thành võ giả Tiên Thiên có gì kỳ quái chứ?
Nơi này có hai người thực lực mạnh nhất là cảnh giới Tiên Thiên Khí Hải cảnh, bọn họ còn chưa từng thử đột phá Linh Khiếu cảnh, cũng không biết thời gian một năm đả thông bốn khiếu có ý nghĩa gì, loại tốc độ này cho dù là những đệ tử đích truyền của đại phái võ lâm Trung Nguyên cũng ít người làm được.
Lưu sư huynh nghe được người trước mặt là Tô Tín, hắn lập tức thở ra một hơi.
Đương nhiên hắn có nghe qua đại danh của Tô Tín, Tương Nam chi địa hơn mười năm qua chỉ có Tô Tín đứng hàng Nhân Bảng.
Lưu sư huynh sợ Tô Tín là đệ tử xuất thân đại phái võ lâm Trung Nguyên, như vậy cho dù Tô Tín giết hắn cũng là chết vô ích.
Vừa rồi hắn nói với Phương sư đệ cầu phú quý trong nguy hiểm, lời này không phải hắn lừa dối Phương sư đệ.
Hắn cũng lăn lộn giang hồ vài chục năm cho nên càng lão luyện, dùng ánh mắt
hắn cũng nhìn ra, trận phân tranh tại Tương Nam chỉ là trò chơi do các đại phái Trung Nguyên bài bố mà thôi, mục đích chỉ vì tôi luyện đám người Địch Vân Phi.
Chờ bọn họ tranh đấu tới cuối cùng nhất định phải phân ra thắng bại, mà sự thất bại ấy chẳng qua là mất mặt, cuối cùng xám xịt trở lại Trung Nguyên sau đó bị tông môn răn dạy nghiêm khắc mà thôi.
Nhưng hắn mời chào nhân thủ tại Tương càng thê thảm, nói không chừng thật sự đồ sát không còn.
Đối với đám người Địch Vân Phi mà nói, những võ giả Tương Nam chỉ là công cụ mà thôi, nếu như mình thất bại khó tránh sẽ bị sư môn trừng phạt, ai còn quản các ngươi chết sống?
Đám võ giả như Lưu sư huynh đi tìm nơi nương tựa Địch Vân Phi cũng nhìn ra điểm này, nhưng bọn họ đang đánh cược.
Nếu đánh cược thắng, chính mình đi theo chủ tử thắng được trận tranh đấu này, kết quả xấu nhất là ở lại tiếp nhận thế lực của Địch Vân Phi lưu lại Tương Nam, tiếp tục xưng vương xưng bá tại bản địa.
Nếu tốt nhất có thể theo Địch Vân Phi gia nhập Tranh Kiếm Minh, từ nay về sau tiền đồ vô lượng.
Lần trước thủ hạ Vụ Ẩn Giao Long Bàng Phi Vân của Địch Vân Phi lấy một địch ba thủ hạ cảnh giới Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh của Tiêu Ma Vân, hắn ra tay không chút lưu tình, trực tiếp giết một người phế hai người.
Những người chết cũng chết, phế cũng phế, Tiêu Ma Vân không có chút tâm tư báo thù cho bọn họ.
Trước mặt người xuất thân đại phái Trung Nguyên như Địch Vân Phi, Lưu sư huynh hôm nay chết dưới kiếm của Tô Tín cũng tính là hắn không may.
May mắn đối phương chính là Tô Tín bang chủ Phi Ưng bang cho nên mới dễ nói chuyện.
Bang chủ tiểu bang phái, cho dù đối phương leo lên Nhân Bảng cũng không cách nào so sánh với thân phận của Địch Vân Phi.
Lưu sư huynh nói lời thấm thía:
- Tô bang chủ, Địch công tử hiện tại không ở phủ Đông Lâm, ngươi tìm hắn cũng vô dụng, không bằng ngươi thả ta trước, sau đó đến phủ Thường Ninh chờ hắn như thế nào?
- Hơn nữa hiện tại Phi Ưng bang gian ngoan mất linh, lại dám không cho Địch công tử mặt mũi, vừa vặn ngươi bây giờ trở lại, nếu như ngươi có thể thuyết phục Phi Ưng bang gia nhập dưới trướng Địch công tử, lại giao tín vật giao dịch đặc sản Nam Man cho Địch công tử, ta cam đoan ngươi có chỗ cắm dùi dưới trướng Địch công tử.
Lưu sư huynh nói như vậy kỳ thật đang tính toán nhỏ nhặt.
Đừng nhìn hắn nói khoác mình có vài phần tình mọn với Địch Vân Phi, thậm chí có thể nói mấy câu, nhưng kỳ thật hắn không gặp mặt Địch Vân Phi mấy lần.
Có thể gia nhập dưới trướng Địch Vân Phi cũng không phải do Địch Vân Phi tự mình đồng ý, mà là Địch Vân Phi muốn thu một đám võ giả Hậu Thiên, chỉ cần thực lực không phải quá kém cũng có thể gia nhập.
Hơn nữa phụ trách chiêu thu thủ hạ là võ giả Tiên Thiên có quen biết với Lưu sư huynh, cho nên hắn lúc này mới thuận lợi gia nhập dưới trướng Địch Vân Phi, nhưng trên thực tế thân phận là tiểu lâu la không lên nổi mặt bàn.
Nhưng Tô Tín trước mặt lại cho Lưu sư huynh nhìn ra cơ hội lập công.
Tô Tín là bang chủ trước của Phi Ưng bang, hắn nhất định có sức ảnh hưởng rất lớn với Phi Ưng bang, chỉ cần hắn mở miệng, Phi Ưng bang nhất định có thể thần phục Địch Vân Phi.
Hơn nữa bản thân Tô Tín có thực lực Linh Khiếu cảnh, phải biết rằng thủ hạ Địch Vân Phi hiện tại chỉ có năm sáu võ giả Linh Khiếu cảnh mà thôi.
Huống hồ Tô Tín còn đứng hàng Nhân Bảng, một võ giả Nhân Bảng đầu nhập vào thế lực Địch Vân Phi, uy thế của Địch Vân Phi chắc chắn phóng đại.
Đến lúc đó hắn thúc đẩy tất cả những chuyện này sẽ được trọng thưởng.
Nhưng ai biết Tô Tín lúc này không hề có thái độ gì, hắn nói:
- Ngươi nói xong chưa?
Lưu sư huynh sững sờ:
- Nói... Nói xong rồi.
Tô Tín gật gật đầu, ngữ khí lạnh nhạt nói:
- Ngươi nói xong cũng tốt, hiện tại tới ta nói. Ta rất chán ghét người tự cho là thông minh, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi cứ đáp cái đó. Nhớ kỹ một câu, kẻ yếu không nên ý đồ phỏng đoán ý nghĩ của cường giả.
Trong nội tâm Lưu sư huynh sinh ra cảm giác tim đập nhanh, nhưng không kịp chờ hắn, chỉ thấy một đạo hào quang màu trắng xuất hiện thì đầu hắn đã bay lên trời, vừa vặn rơi xuống mặt bàn.
Ba tên võ giả Hậu Thiên bên cạnh Lưu sư huynh sợ hãi ngây người, đặc biệt là Phương sư đệ, hắn tu luyện tới Hậu Thiên trung kỳ nhưng chưa giết qua người nào nên hét lớn.
Vừa rồi Lưu sư huynh còn nói cái gì cầu phú quý trong nguy hiểm, hiện tại xem ra quả nhiên đủ hiểm, hắn còn chưa hưởng thụ qua phú quý đã bị người ta chém giết.
Sư phụ nói đúng, giang hồ hiểm ác, bản thân mình nên thành thập trông coi võ quán sư phụ ở lại sống cả đời thôi.