Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 159 - Kế Hoạch Thành Công


trước sau



Thân ở vạn độc đại trận Tô Tín mặt không đổi sắc, kỳ thật lúc trước hắn đang đánh giá Bách Độc Đồng Tử.

Tuy độc công khó chơi nhưng thắng ở quỷ dị, âm thầm đánh lén có lẽ còn có kỳ hiệu nhưng chiến đấu chính diện sẽ yếu đi một bậc.

Đặc biệt là Bách Độc Đồng Tử còn không tu hành cả một thức vũ kỹ công kích nào, có lẽ cảnh giới Tiên Thiên còn có thể sử dụng các loại thủ đoạn loạn thất bát tao xưng vương xưng bá. Nhưng đến Nguyên Thần cảnh hắn còn dám sử dụng những thủ đoạn này chính là hành vi tìm chết.

Tô Tín nhìn thấy Yến Hoàng Cửu đại chiến với mấy Nguyên Thần cảnh của các đại phái Thương Lan cốc Mạc gia với nhau, cảnh tượng đó mới gọi là kinh thiên động địa.

Độc vật phi trùng dùng uy thế của cường giả Nguyên Thần cảnh có thể sử dụng một quyền xua tan, đến lúc đó cho dù dộc tố của ngươi có thể giết cường giả Nguyên Thần cảnh nhưng căn bản hơn phân nửa không có đất dụng võ.

Tô Tín tự nhiên không biết suy nghĩ của Bách Độc Đồng Tử, người ta căn bản không muốn tu luyện tới Nguyên Thần cảnh thì làm sao suy nghĩ tới việc này?

Nhược điểm của Bách Độc Đồng Tử quá mức rõ ràng, Tô Tín sử dụng chút Huyết Hà thần chỉ liền có điều khiển linh hoạt như cánh tay bản thân. Chỉ dùng mấy đạo chỉ kình liền có thể tiêu diệt một phần ba đệ tử dưới trướng Bách Độc Đồng Tử, Tô Tín hiện tại đã giết hơn hai mươi người.

Vạn độc đại trận có tên là đại trận nhưng kỳ thật chỉ là một loại trận pháp đơn giản mà thôi. Nó chỉ là phương thức liên kết nội lực của võ giả với nhau, làm cho một đám võ giả Hậu Thiên có thể phát huy lực lượng võ giả Tiên Thiên, cũng phóng thích độc tố trong người mình ra ngoài tạo thành sương độc.

Sau khi Tô Tín giết hơn hai mươi người, trận pháp này cũng đã bắt đầu trở nên không ổn định, khói độc suy yếu rất nhiều.

Trên mặt đám đệ tử Bách Độc Đồng Tử lộ ra thần thái kinh hoàng, có một gã đệ tử thật sự là không nhịn được nhìn sư huynh đệ bị đồ sát đơn giản như thế mà bọn họ không có chút biện pháp nào, tâm lý đệ tử này sụp đổ và lập tức bỏ chạy.

Sợ hãi sẽ lây lan sau khi một người chạy đi thì có một đám người khác chạy đi, trong nháy mắt đã có hơn mười người chạy trốn, lúc này đại trận sụp đổ.

Tên đại đệ tử của Bách Độc Đồng Tử chính là A Quang hét lên giận dữ.

- Đều trở lại. Lâm trận bỏ chạy, các ngươi muốn chết hay sao?

Nhưng hắn vừa dứt lời liền có một đạo chỉ kình xuyên qua ngực.

Những đệ tử khác nhìn thấy đại sư huynh mạnh nhất cũng không thể ngăn một kích của Tô Tín liền chạy càng nhanh.

Tô Tín giống như cười mà không phải cười nhìn Bách Độc Đồng Tử:

- Như thế nào, hiện tại ngươi còn nói ta tự phế võ công chịu trói nữa không?

Sắc mặt Bách Độc Đồng Tử lập tức tối sầm, hắn tính sai. Tính sai Huyết Hà thần chỉ quỷ dị của Tô Tín, vũ kỹ có thể đánh chết đệ tử của hắn quá mức dễ dàng.

Tô Tín lúc này cũng không muốn nói nhảm với Bách Độc Đồng Tử, Du long kiếm mang theo âm thanh kiếm minh, huyết quang đỏ rực ập thẳng về phía Bách Độc Đồng Tử.

Đối địch chính diện chỉ cần Tô Tín cẩn thận một ít, Bách Độc Đồng Tử trên cơ bản không thể tổn thương một cọng lông của Tô Tín.

Bản thân hắn vũ kỹ thường thường, nếu không phải cây sáo quá mức cứng rắn, thậm chí độ cứng còn vượt qua binh khí hoàng cấp thì Tô Tín đã sớm đánh chết hắn rồi.

Sau khi qua mười chiêu, hai tay Bách Độc Đồng Tử đổ máu tươi đầm đìa.

Mặc dù Du long kiếm không làm hắn bị thương nhưng lực phản chấn cường đại cũng làm hai tay hắn máu tươi đầm đìa.

Lúc này chân khí hắn tiêu hao không ít, thậm chí gương mặt Bách Độc Đồng Tử biến thành già nua vô cùng quỷ dị.

Hắn lập tức áp chế trạng thái của mình, Bách Độc Đồng Tử biết rõ hôm nay mình không làm gì được Tô Tín, thậm chí có thể chạy thoát khỏi chết dưới kiếm Tô Tín đã là may mắn.

Cho nên Bách Độc Đồng Tử không chút do dự quay người bỏ chạy, đám võ giả phía sau xem thường không thôi.

Tốt xấu gì ngươi cũng là nhân vật thành danh tại Tương Nam, kết quả đệ tử của mình sắp bị giết sạch. Chính mình không chết đi báo thù mà còn quay người bỏ chạy, làm người quá nhát gan rồi.

Nhưng lúc này Bách Độc Đồng Tử cũng mặc kệ người khác nhìn mình như thế nào.

Tuy thể diện quan trọng nhưng mạng sống càng quan trọng hơn.

Nhưng Tô Tín làm sao có thể cho phép hắn rời đi như vậy được?

Tốc độ của Bách Độc Đồng Tử rất nhanh, hắn chỉ chuyên tu thân pháp, nếu hắn bạo phát tốc độ còn nhanh hơn bản thân Tô Tín gấp mấy lần.

Nhưng ai biết lúc này Tô Tín làm ra động tác người ta không ngờ tới.

Hắn cầm Du long kiếm trong tay và ném đi như một đạo huyết quang ngập trời, thanh kiếm đâm vào người Bách Độc Đồng Tử, Bách Độc Đồng Tử ngã xuống đất.

Một kiếm này không đâm thủng ngực hắn cho nên Bách Độc Đồng Tử cũng không chết.

Trong mắt hắn mang theo vẻ kinh hãi, mặc hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Tô Tín lại ném trường kiếm trong tay đi.

Kiếm khách không phải chú ý kiếm còn người còn, kiếm mất người mất hay sao? Hắn chưa từng nhìn thấy có kiếm khách nào ném kiếm trong tay mình như ám khí.

Tô Tín không có nói nhảm với hắn sử dụng Huyết Hà thần chỉ điểm xuống, trực tiếp đánh chết Bách Độc Đồng Tử tại chỗ và rút Du Long kiếm ra khỏi thi thể đối phương.

Tuy Tô Tín chỉ dùng kiếm nhưng hắn chưa bao giờ cho rằng mình là kiếm khách thuần túy.

Cái gọi là kiếm còn người còn, kiếm mất người mất đối với hắn chỉ là trò cười mà thôi.

Chỉ cần có thể giết người, cho dù kiếm gãy cũng không sao cả.

Sau khi giết Bách Độc Đồng Tử, chiến lực cao cấp của Địch Vân Phi tại Tương Nam cũng bị Tô Tín tàn sát không còn. Chỉ còn lại một mình Bàng Phi Vân đi theo hắn tới phủ Nam Ninh may mắn còn sống.

Trong phủ Đông Lâm còn thừa một ít võ giả Tiên Thiên do Địch Vân Phi lưu lại nhưng Tô Tín không có động tới đám người này.

Đối với Tô Tín hiện tại mà nói, võ giả thực lực Khí Hải cảnh quá yếu, không tạo thành uy hiếp với hắn.

Huống hồ hiện tại Địch Vân Phi
đi phủ Nam Ninh, cũng nên có người đưa tin cho hắn?

Lúc này tổng đường Phi Ưng bang tại phủ Thường Ninh, Lý Phôi, Hoàng Bỉnh Thành và Lý Thanh là ba cao tầng Phi Ưng bang đang cau mày suy nghĩ. Không biết nên trả lời Địch Vân Phi như thế nào?

Phi Ưng bang là Tô Tín lưu cho bọn họ, nếu bọn họ cứ giao ra như thế không chỉ xin lỗi chính mình, càng phải xin lỗi lão đại.

Nếu không giao ra, Địch Vân Phi tùy tiện phái vài tên võ giả Tiên Thiên dưới trướng cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Phi Ưng bang của bọn họ.

Dù sao nhân mạng quan thiên, không có ai là không sợ chết.

Lý Phôi khẽ cắn môi, sắc mặt âm trầm nói:

- Thật sự không được thì chúng ta hủy diệt toàn bộ tín vật giao dịch với Nam Man dị tộc. Chúng ta trực tiếp giải tán bang phái, chạy trốn vào trong rừng rậm Tương Nam, ta xem bọn chúng làm sao tìm được chúng ta.

Hoàng Bỉnh Thành và Lý Thanh đều ngạc nhiên nhìn Lý Phôi, không nghĩ tới vị đại gia này trầm mặc ít nói lại có thể lựa chọn như vậy, hắn muốn chơi làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành với Địch Vân Phi.

Nhưng nghĩ lại cũng có thể sử dụng biện pháp này.

Bọn họ trực tiếp giải tán Phi Ưng bang và bản thân mình trốn vào trong rừng rậm suốt nửa năm, Đợi đến lúc đám người Địch Vân Phi đi rồi vẫn có thể trọng kiến Phi Ưng bang.

Nhưng khi đó Phi Ưng bang sẽ không còn uy thế như ban đầu nhưng còn tốt hơn chờ chết bị Địch Vân Phi hợp nhất.

- Vậy thì tốt, chúng ta chú ý tới hướng đi của đám người Địch Vân Phi một chút. Chỉ cần bọn chúng tới phủ Thường Ninh thì chúng ta chủ động giải tán bang phái.

Hoàng Bỉnh Thành cắn răng nói.

Lúc này tại phủ Nam Ninh Trần gia cách Phi Ưng bang cả trăm dặm, gia chủ Trần gia tươi cười nhưng kì thực nội tâm đắng chát đi theo Địch Vân Phi quay về phủ Đông Lâm.

Nói thật Trần gia không muốn lẫn vào tranh đấu của mấy đại phái Trung Nguyên.

Trần gia bọn họ an ổn phát triển tại Tương Nam, mặc dù là thế lực võ lâm tam lưu nhưng lại thắng ở vững chắc.

Hiện tại gia nhập dưới trướng Địch Vân Phi, hoàn toàn biến thành quân cờ nghe người ta sai sử, nói không chừng lúc nào đó mạng cũng không còn thì chơi cái gì chứ?

Trước mắt Địch Vân Phi tự mình tới, còn mang theo cao thủ Linh Khiếu cảnh Vụ Ẩn Giao Long Bàng Phi Vân đến, bọn họ dám không đáp ứng sẽ bị diệt tộc. Cho nên gia chủ Trần gia mang theo vài tên võ giả Tiên Thiên đầu nhập vào dưới trướng Địch Vân Phi.

Chính vào lúc này xa xa có võ giả cưỡi ngựa chạy tới, nhìn thấy đám người Địch Vân Phi thì kỵ sĩ hét lên:

- Địch công tử không tốt. Phủ Đông Lâm xảy ra đại sự.

Tướng mạo Địch Vân Phi hơn hai mươi, dung mạo cương nghị tuấn lãng, lúc này nhìn thấy gương mặt kỵ sĩ đầy kinh hãi thì hắn cau mày nói:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi từ từ nói.

- Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế, Âm Dương Quỷ Thủ Khổng Thu Nhân, Xích Âm Chưởng Đoạn Hành và Bách Độc Đồng Tử đều bị người ta giết. Nhân thủ chúng ta mời chào tại phủ Đông Lâm đã chạy trốn một nửa.

- Rốt cuộc là ai làm? Tiêu Ma Vân? Không đúng, tên này không ở phủ Đông Lâm. Thượng Quan Ngạn Khanh? Hắn mới đến Tương Nam, hiện tại còn chưa kịp mời chào nhân thủ, hắn tuyệt đối không thể gây chuyện với ta, rốt cuộc là ai?

Địch Vân Phi âm trầm nói.

Tên kỵ sĩ nhanh chóng nói chuyện xảy ra tại phủ Đông Lâm suốt hai ngày qua cho Địch Vân Phi nghe, tin tức này lập tức làm sắc mặt Địch Vân Phi tối sầm như chảy ra nước.

Võ giả Khí Hải cảnh trong Tương Nam không dễ tìm, đại bộ phận võ giả Thần Cung cảnh đều tìm kiếm cơ duyên đột phá Nguyên Thần cảnh cũng càng khó tìm.

Kết quả bọn họ tới Tương Nam chi địa chỉ có thể mời chào cao thủ mạnh nhất là Linh Khiếu cảnh.

Bách Độc Đồng Tử có chút danh tiếng trong cao thủ Linh Khiếu cảnh ở Tương Nam, hắn phải dùng mềm cứng mới có thể mời chào được. Vốn muốn dùng bọn họ một lần hành động đánh tan Tiêu Ma Vân, không nghĩ tới hắn mới đi ra ngoài hai ngày thì đám người này bị giết không còn.

Làm cho Dịch Vân Phi phẫn nộ là Tô Tín còn hủy diệt thành quả cả tháng của hắn, đây chỉ là tiểu nhân vật không lên nổi mặt bàn. Điều này càng làm cho hắn phẫn nộ, nếu việc này bị đám người Tiêu Ma Vân biết rõ sẽ trào phúng hắn một phen.

- Tô Tín!

Địch Vân Phi âm trầm nói một câu:

- Trực tiếp trở lại phủ Đông Lâm.

Đề phòng đám người Địch Vân Phi bỗng nhiên giết đến, Hoàng Bỉnh Thành đã sớm phái người nhìn chằm chằm các đại châu phủ trong Tương Nam và chú ý tới độ tính của Địch Vân Phi.

Nhưng không nghĩ tới đám người Địch Vân Phi không hề tới, lại nghe được tin tức Địch Vân Phi trực tiếp dẫn quân quay về phủ Đông Lâm. Điều này cũng làm cho Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành không hiểu cái gì, bọn họ thở ra một hơi tối thiểu cũng tạm thời giải được nguy cơ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện