Tô Tín nói lời này làm Liễu Thiên Minh sững sờ, mình cũng không chọc người Thục Vương phủ, ngươi muốn đời công đạo của ta làm gì?
- Liễu chưởng môn, Vũ Liễu kiếm phái của ngươi đã quy thuận Thục Vương phủ, có việc này hay không?
Tô Tín thản nhiên nói.
Sắc mặt Liễu Thiên Minh hơi biến hóa, hắn không dám loạn tiếp lời này, Tô Tín dùng âm tàn xảo trá nổi tiếng, hắn đáng sợ là trong đó có bẫy rập gì đó.
Cho nên Liễu Thiên Minh im lặng một lúc, nói:
- Vũ Liễu kiếm phái ta không chủ động quy thuận ai, tại hạ chẳng qua chỉ có quan hệ hợp tác với Thục Vương phủ mà thôi.
Tô Tín gật đầu nói:
- À, thì ra chỉ là quan hệ hợp tác, như vậy Liễu chưởng môn có biết những câu lấy tiền tài của người phải tiêu tai thay người hay không?
- Tô đại nhân có ý gì? - Liễu Thiên Minh biến sắc hỏi.
Gương mặt Tô Tín âm lãnh nói:
- Liễu chưởng môn hỏi ta ý gì, chẳng lẽ chính ngươi không biết sao? Những năm qua ngươi nhận không ít đồ của Thục Vương phủ, kết quả hiện tại là thời điểm Thục Vương điện hạ dùng đến ngươi, ngươi còn muốn qua loa cho xong, ngươi thật cho rằng Thục Vương điện hạ coi tiền như rác hay sao? Nhận đồ không làm việc, chẳng lẽ là phong cách hành sự của Liễu chưởng môn và Vũ Liễu kiếm phái hay sao?
-
-Liễu Thiên Minh hơi xấu hổ ho khan một tiếng, nói:
- Đó là bởi vì người Vũ Liễu kiếm phái xuống núi chiêu mộ đệ tử, cho nên thật sự không thể phái người đi.
- Không thể phái người đi? - Tô Tín lạnh nhạt nhìn hơn trăm tên đệ tử Vũ Liễu kiếm phái trước mặt, cười lạnh nói:- Không thể phái người không sao, tâm ý cũng có thể. Những đệ tử Vũ Liễu kiếm phái nơi này cũng có thể đi tiêu diệt Vương gia, nếu như những người này không được, như vậy rất tốt, chỉ cần Liễu chưởng môn đi cùng ta là được, không biết Liễu chưởng môn nguyện ý hay không?
Sắc mặt Liễu Thiên Minh lập tức biến đổi:
- Tô đại nhân, ngươi đang ép ta?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Liễu chưởng môn nói sai rồi, đây không phải ta đang ép ngươi, mà là ngươi đang ép ta!
Bỗng nhiên sắc mặt Tô Tín trở nên tối sầm:
- Lấy tiền tài của người phải tiêu tai thay người, những năm qua Liễu chưởng môn ngươi nhận không ít đồ của Thục Vương phủ như vậy, kết quả sự đáo lâm đầu ngươi lại không xuất ra chút khí lực nào, Thục Vương phủ sẽ phải làm gì ngươi đây? Nếu như vậy, vậy ngươi bây giờ phải nộp ra những đồ vật từng nhận ra đây, ngươi không trả, chúng ta sẽ tới lấy.
-
Liễu Thiên Minh cười lạnh nói:
- Ngươi dám! Ta muốn gặp Thục Vương điện hạ! Ngươi hồ đồ như vậy, quả thực muốn đẩy Thục Vương phủ đối đầu với võ lâm Ba Thục đạo!
Tô Tín cũng cười lạnh nói:
- Liễu chưởng môn, ngươi là ngươi, ngươi không thể đại diện cho võ lâm Ba Thục đạo, chuyện này chính ngươi cũng đuối lý, sau khi diệt ngươi, ắt sẽ có người giải thích với võ lâm Ba Thục đạo.
Bỗng nhiên Liễu Thiên Minh nghĩ đến cái gì, sắc mặt hắn thay đổi, lúc này Tô Tín lại nói:
- Tiêu diệt Vũ Liễu kiếm phái, một người cũng không được bỏ sót!
Ôn Dục vung tay lên, võ giả Hậu Thiên của Thục Vương phủ cầm cự nỏ quân dụng bắn loạn đầy trời, đệ tử Hậu Thiên của Vũ Liễu kiếm phái liên tục rú lên thảm thiết.
Trong mắt Liễu Thiên Minh đã biến thành màu đỏ thẫm, người của Vũ Liễu kiếm phái vốn không nhiều lắm, chỉ miễn cưỡng hơn ngàn người mà thôi, vừa rồi cự nỏ bắn ra một lượt, gần nửa đệ tử Vũ Liễu kiếm phái đã bị đánh chết.
Cự nỏ bắn một lượt một vòng, người Thục Vương phủ giết tới.
Tuy thực lực Thục Vương phủ không tính là quá mạnh nhưng đối phó với Vũ Liễu kiếm phái cũng dư sức.
Liễu Thiên Minh tức giận quát một tiếng, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, lúc này ngàn vạn bóng kiếm giống như gió rơi xuống, bóng kiếm hư hư thật thật, nhưng mỗi một đạo bóng kiếm giống như mang theo sát cơ nồng đậm làm người ta không phân biệt được thật giả.
Ôn Dục muốn ra tay, nhưng Tô Tín lại ngăn cản hắn, hắn muốn động thủ đoạt trước.
Cũng không phải Tô Tín muốn biểu hiện thật tốt trước mặt người Thục Vương phủ, hắn muốn thử xem thực lực của chính mình đã đạt tới trình độ nào.
Dù sao từ lúc chính thức đột phá đến Hóa Thần Cảnh đến nay, Tô Tín chưa từng chính thức giao thủ với võ giả Hóa Thần Cảnh chính thức.
Liễu Thiên Minh vừa vặn cũng có được thực lực Hóa Thần Cảnh, phù hợp với trình độ Tô Tín luyện tập.
Ngàn bóng kiếm rơi xuống, Tô Tín vung tay lên, hơn ba trăm đạo vô hình kiếm khí ngưng tụ giữa không trung.
Vô hình kiếm khí xé rách không gian, giống như kiếm ngục phong tỏa chưởng môn Vũ Liễu kiếm phái vào trong.
Trong nháy mắt kiếm khí gào rú, Liễu Thiên Minh Vũ Liễu kiếm phái xuất hết thủ đoạn vẫn mệt mỏi ứng phó trong kiếm ngục, lúc này bị hai đạo kiếm khí đánh trúng và phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt Ôn Dục trầm tư quan sát cuộc chiến, thực lực Tô đại nhân không đơn giản.
Tô Tín đã từng lấy Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí đánh bại Kiếm Thần Sơn Lâm Khiếu, việc này người trong giang hồ đều biết.
Ôn Dục lần đầu tiên nghe người thừa kế Kiếm Thần Sơn khen công pháp kẻ khác.
Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí đáng sợ ở số lượng của nó, ngươi có thể ngăn cản một đạo kiếm khí, nhưng liệu ngươi có thể ngăn cản trăm đạo kiếm khí hay không?
Nếu đổi vị trí Liễu Thiên Minh thành Ôn Dục, hắn cũng chỉ có thể vận dụng sát chiêu mạnh nhất của mình thoát ra khỏi phong tỏa.
Lúc này dưới vô hình kiếm khí của Tô Tín, Liễu Thiên Minh vô cùng chật vật, hắn tức giận quát một tiếng, cương khí quanh người tăng vọt, lực lượng thiên địa vô tận ngưng tụ vào trong kiếm của hắn.
Đột nhiên trường kiếm Địa cấp nổ tung, mũi kiếm phân tán tứ phương, mỗi đạo bóng kiếm mơ hồ ngưng tụ, những nơi đi qua kiếm khí tan rã!
- Toái trường kiếm mà đúc kiếm hồn, Liễu Thiên Minh đang dốc sức liều mạng. - Ôn Dục nhíu mày nói.Đây là sát chiêu liều mạng của Vũ Liễu kiếm phái, thiêu đốt tất cả nội lực bản thân rót vào trong vũ khí, trực tiếp làm nó nổ nát, tuy binh khí vỡ vụn nhưng lại hóa thành kiếm hồn vô kiên bất tồi, cho đến khi lực lượng tiêu hao hết mới thôi.
Vũ Liễu kiếm phái Liễu Thiên Minh ngày bình thường tản
mạn yêu thích đùa giỡn nhưng ra tay lại có thể nói tàn nhẫn quả quyết.
Thân thể Tô Tín giống như múa bút vẩy mực, hai tay vung vẩy liên tục, kiếm khí vô tận bộc phát và va chạm với kiếm hồn.
Hai người va chạm với nhau, trong nháy mắt giống như núi lở, cương khí bùng nổ, mặt đất bị đánh ra lỗ thủng lớn, thậm chí trong phạm vi trăm trượng không có bóng người, sợ bị ngộ thương.
- Hủy cơ nghiệp mấy trăm năm của Vũ Liễu kiếm phái, Tô Tín, ngươi đi chết đi!
Liễu Thiên Minh tức giận quát một tiếng, trên kiếm hồn xuất hiện một tia đỏ nhạt, càng lộ ra thần thái yêu dị.
Sắc mặt Tô Tín không thay đổi chút nào, mấy trăm đạo kiếm khí hợp nhất, một đạo kiếm khí giống như khai thiên làm cho cả Vũ Liễu kiếm phái rung động hai lần, rốt cuộc kiếm hồn của Liễu Thiên Minh dừng lại.
Trong kiếm khí cuồng bạo, một bàn tay trắng noãn như ngọc điểm ra, trên kiếm hồn vô hình bắn ra, giống như hào quang vô tận ngưng tụ trong đó, sau đó lại đột nhiên tịch diệt, chuyển hóa thành hắc ám vô tận.
Vô lượng, vô lượng ám, Tam Chỉ Đạn Thiên!
Khí tức tịch diệt tan rã truyền tới, kiếm hồn vô hình chấn động, kiếm khí tứ tán, thậm chí có chút ít không thể ngưng hình.
Liễu Thiên Minh biến sắc, hắn vừa mới có cảm giác nhưng cảm thấy ánh mắt Tô Tín bỗng nhiên biến đổi, hắn không nhìn thấy Tô Tín trước mặt, mà là là đôi mắt như vực sâu vô tận kéo Liễu Thiên Minh rơi xuống.
Ở giữa vực sâu, Liễu Thiên Minh nhìn thấy cảnh tượng thê nhi và đồ đệ bị giết, Vũ Liễu kiếm phái bị người ta diệt môn tàn khốc, việc này làm Liễu Thiên Minh phẫn hận nhưng không thể làm gì.
Ý thức Liễu Thiên Minh càng lún càng sâu, hắn muốn thoát ra khỏi ác mộng nhưng lại nghĩ đây không phải ác mộng, Vũ Liễu kiếm phái của hắn thật bị diệt môn, hắn cũng đang giao chiến với người ta!
Vực sâu vỡ vụn, Liễu Thiên Minh lại nhìn thấy huyết quang lóng lánh, Sắc Vi Kiếm đâm vào ngực hắn, Huyết Sắc Vi yêu dị nở rộ, sinh cơ trong người hắn bị thôn phệ không còn, thậm chí hắn không nói thành lời đã chết đi.
Rút Sắc Vi Kiếm ra, lúc này chiến đấu trong Vũ Liễu kiếm phái đã gần như kết thúc.
Ôn Dục đi tới cau mày nói:
- Tô đại nhân, chúng ta vẫn cảm thấy không đúng, tuy diệt Vũ Liễu kiếm dễ dàng nhưng ngươi sau đó phải ăn nói với các tông môn võ lâm Ba Thục đạo như thế nào? Thục Vương phủ chúng ta sẽ biến thành bia cho người ta ngắm.
Tô Tín cười lạnh nói:
- Ăn nói? Ta cần ăn nói với bọn chúng cái gì? Ôn công công yên tâm, ngươi phái người nói chuyện xảy ra từ đầu tới cuối cho bọn họ biết, ta cam đoan không có người nhảy ra gây chuyện.
Ôn Dục bán tín bán nghi dựa theo Tô Tín nói xử lý, hắn lại mang người quay trở lại Thục Vương phủ phục mệnh.
Đương nhiên lần này diệt Vũ Liễu kiếm phái cũng làm cho Cơ Ngôn Tú và Ôn Dục vững tin những gì Tô Tín nói chuyện lúc trước.
Vũ Liễu kiếm phái thật sự qua loa với bọn họ, thậm chí đã qua loa đến mức quả thực không đặt bọn họ vào trong mắt.
Nhận nhiều của cải tu luyện của mình như thế, kết quả lại qua loa với mình, thậm chí còn không phái một người đi giả vờ giả vịt, quả thật xem người Thục Vương phủ bọn họ thành kẻ ngu ngốc.
Vấn đề này đã chọc giận Cơ Ngôn Tú ném vỡ chén rượu, lần này cho dù Liễu Thiên Minh không chết, đoán chừng Cơ Ngôn Tú cũng không nhịn được đi diệt Vũ Liễu kiếm phái.
Chuyện Vũ Liễu kiếm phái bị diệt môn cũng truyền khắp Ba Thục đạo, thật sự dẫn tới phong ba bão táp.
Ba Thục đạo giống như Giang Nam đạo trước kia, tất cả tông môn võ lâm tường hòa với nhau, cuộc chiến diệt môn vài chục năm không diễn ra một lần.
Giang Nam đạo tường hòa là vì có người cố ý áp chế, mà Ba Thục đạo tường hòa tắc là vì bọn họ không có xung đột lợi ích.
Dù sao chín thành chín tông môn võ lâm Ba Thục đạo đều dùng đúc kiếm mà sống, chủ yếu xem trình độ đúc kiếm của đối phương, mà không phải tranh đoạt địa bàn.
Mặc dù có chút thế lực sẽ vì tài nguyên mà sinh ra va chạm nhưng cũng không phải kịch liệt như vậy, cho nên lúc này Vũ Liễu kiếm phái bị diệt gây ra chấn động không nhỏ trong Ba Thục đạo, mà người diệt môn chính là Thục Vương phủ.
Cho nên mặc dù có một ít thế lực kêu gào muốn đi Thục Vương phủ đòi công đạo.
Nhưng sau khi bọn họ biết rõ nguyên nhân Thục Vương phủ diệt Vũ Liễu kiếm phái thì những kẻ này liền im lặng, sự việc biến thành sấm to mưa nhỏ.