Đệ tử Đổng Nguyên Khê tên là Tống Bân, hắn cũng là đệ tử kiệt xuất thế hệ này của Sương Nguyệt Kiếm Lư.
Tuy tông môn Ba Thục đạo đều dùng đúc kiếm nổi tiếng giang hồ, Sương Nguyệt Kiếm Lư lại có mấy vị luyện khí đại tông sư nổi danh, nhưng cũng không phải nói Sương Nguyệt Kiếm Lư sẽ không có đệ tử chuyên tu võ đạo.
Dù sao tất cả thế lực võ lâm Ba Thục đều biết, luyện khí tông sư chỉ có thể làm cho người ta tôn kính, mà võ đạo tông sư làm cho người ta kính sợ.
Tống Bân là đệ tử chuyên tu võ đạo trong Sương Nguyệt Kiếm Lư, cũng giống như sư phụ Đổng Nguyên Khê của hắn, am hiểu võ đạo còn nhiều hơn luyện khí.
Sau khi đi vào Thục Vương phủ, Tống Bân nói với hai gã thủ vệ Thục Vương phủ:
- Giao phong thư này cho Tô Tín đại nhân.
Hai gã thủ vệ liếc mắt nhìn Tống Bân, cũng không có nhúc nhích.
Trong mắt Tống Bân xuất hiện một tia tức giận.
Hắn là một trong những đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ trẻ trong Sương Nguyệt Kiếm Lư, cho dù đặt giữa Ba Thục đạo cũng là thế hệ trẻ kiệt xuất, lúc nào hai tên thủ vệ Hậu Thiên lâu la lại không đặt hắn vào trong mắt.
Cũng may Tống Bân cũng không phải loại người ngốc nghếch dễ giận, hắn cũng biết nơi này là Thục Vương phủ, hôm nay hắn tới làm gì, cho nên Tống Bân áp chế lửa giận trong lòng, nói:
- Các ngươi không nghe ta nói sao?
Hai tên thị vệ khinh thường nói:
- Ai biết ngươi là rễ hành gì? Ngươi bảo chúng ta đưa tin thì chúng ta phải đưa tin?
Nếu đổi thành Cơ Ngôn Tú trước kia còn cần nịnh nọt những tông môn võ lâm này đổi lấy bọn họ ủng hộ, những thị vệ Thục Vương phủ cũng rất khiêm tốn, cũng không dám nói chuyện với Tống Bân như thế, dù sao Tống Bân cũng có thực lực Thần Cung Cảnh đỉnh phong.
Hiện tại Tô đại nhân đã phát triển Thục Vương phủ biến thành thế lực gần với Ba Thục đạo Ba Thục Kiếm Các, không thấy ngay cả võ giả Hóa Thần Cảnh còn phải cúi đầu khom lưng trước Tô đại nhân hay sao, ngươi một võ giả Thần Cung Cảnh tính toán là cái gì?
Tống Bân lạnh lùng nói:
- Ta chính là người Sương Nguyệt Kiếm Lư, đây là thư do sư phụ ta Đổng Nguyên Khê tự tay viết, nếu làm lỡ việc lớn, các ngươi gánh vác được hay không?
Hai thị vệ Thục Vương phủ liếc nhau, cảm giác có chút không ổn.
Bọn họ trước khi trở thành thị vệ Thục Vương phủ đều là tán tu xuất thân Ba Thục đạo, tự nhiên biết rõ địa vị của Sương Nguyệt Kiếm Lư..
Không nghĩ tới vị này là người Sương Nguyệt Kiếm Lư, hai thị vệ nói thầm không tốt.
Một gã thị vệ lập tức nói:
- Vị công tử này thứ tội, là tại hạ có mắt không thấy Thái Sơn, ta sẽ đi thông báo Tô đại nhân.
Nói xong tên thị vệ kia lập tức cầm thư của Tống Bân đi thông báo Tô Tín, một thị vệ khác xấu hổ nói với Tống Bân:
- Vị công tử này thỉnh tạm thời đi theo ta vào phòng tiếp khách chờ.
Tống Bân cười lạnh một tiếng, nói:
- Không đi, ta ở nơi này chờ Tô đại nhân đi ra.
Tên thị vệ kia lập tức lộ ra vẻ mặt cầu xin, không nghĩ tới vị công tử trẻ tuổi xuất thân Sương Nguyệt Kiếm Lư lại hẹp hòi như thế, đến bây giờ còn đang ghi hận hai thị vệ nho nhỏ như mình.
Kỳ thật bọn họ hiểu lầm Tống Bân, Tống Bân không có bụng dạ hẹp hòi đến mức so đo với hai thị vệ nhỏ nhoi, hắn làm như thế là vì không muốn làm yếu khí thế trước mặt Tô Tín mà thôi.
Lần này Sương Nguyệt Kiếm Lư nhúng tay tạo áp lực Thục Vương phủ khuếch trương, mà không phải thỉnh cầu.
Cho nên thái độ của hắn cần phải ngạo nghễ một ít, tuy Tô Tín là Hóa Thần Cảnh nhưng hắn có thư của sư phụ, hắn đại diện cho Sương Nguyệt Kiếm Lư.
Tống Bân tin tưởng Tô Tín biết rõ địa vị của Sương Nguyệt Kiếm Lư tại Ba Thục đạo như thế nào, hắn sẽ đích thân đi ra nghênh đón.
Lúc này trong Thục Vương phủ, tên thị vệ cầm thư cẩn thận giao cho Tô Tín, nói:
- Tô đại nhân, bên ngoài có một công tử Sương Nguyệt Kiếm Lư đến, hắn bảo ta giao phong thư này cho đại nhân.
Tô Tín không có nhận thư, hắn chỉ hỏi:
- Người đó ngoài việc giao thư cho ngươi còn nói gì hay không?
Thị vệ kia gật đầu nói:
- Chưa nói, hắn đang đứng ở ngoài cửa phủ chờ đại nhân.
Tô Tín tiếp nhận thư, trong ánh mắt ngạc nhiên của thị vệ, Tô Tín trực tiếp xé nát bấy, nói:
- Ngươi trở về nói một chữ với hắn, nói cho hắn: ”Cút!”
Tên thị vệ kia lập tức sửng sốt, Tô Tín lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy ta nói gì hay sao?
Tên thị vệ kia vội vàng nói:
- Dạ! Thuộc hạ lập tức đi truyền lời.
Lúc này Tống Bân đang chờ bên ngoài, đợi mãi không thấy Tô Tín đi ra thì hắn cau mày.
Tên thị vệ đi giao thư vừa rồi lúc này khí thế hiên ngang nói:
- Từ đâu tới thì về nơi đó, đại nhân chúng ta bảo ngươi cút!
Trước kia hắn không biết thái độ Tô Tín, đương nhiên không dám bất kính với đệ tử Sương Nguyệt Kiếm Lư.
Hiện tại nhìn thấy thái độ Tô Tín cho nên hắn có can đảm hơn, dù sao có vị đại nhân này làm chỗ dựa, Sương Nguyệt Kiếm Lư tính là cái gì?
Không thể không nói, Tô Tín chỉ trong thời gian mấy ngày đã triệt để dựng lên uy vọng to lớn trong lòng thị vệ Thục Vương phủ, uy vọng của Ôn Dục và Cơ Ngôn Tú cũng không bằng.
Sắc mặt Tống Bân lập tức biến đổi, dường như hắn không tin lời này.
Hắn chỉ vào tên kia thị vệ quát lên:
- Nói! Có phải ngươi không giao thư cho Tô Tín hay không?
Chính mình đại diện Sương Nguyệt Kiếm Lư mang theo thư của sư phụ tới đây, hắn cũng không tin Tô Tín dám bảo hắn trực tiếp cút đi.
Trong cả Ba Thục đạo, vẫn chưa có người nào dám bỏ qua Sương Nguyệt Kiếm Lư!
Tên thị vệ hừ lạnh nói:
- Ngươi cũng đừng chụp mũ loạn, ta đã giao thư cho Tô đại nhân chưa đọc đã xé đi, còn trực tiếp bảo ngươi cút.
- Còn không nói thật! Muốn chết! – Tống Bân nói.
Tống Bân căn bản cũng không tin thị vệ nói chuyện, hắn hừ lạnh sau đó điểm ra một chỉ, chân khí mỏng manh bay ra mang theo kiếm quang sắc bén đâm vào thị vệ trước mặt.
Đối mặt võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong như Tống Bân, người thị vệ này căn bản không kịp phản ứng, sắc mặt của hắn đầy
hoảng sợ.
Vào lúc này, một tayxuất hiện trước mặt hắn, cong ngón tay điểm nát chân khí bay tới.
- Người Sương Nguyệt Kiếm Lư thật lớn mật, dám đến cửa Thục Vương phủ giương oai, thực cho rằng Ba Thục đạo trừ Ba Thục Kiếm Các là lão đại, các ngươi là lão nhị? Quả thực không biết đến ai khác!
Thân ảnh Tô Tín xuất hiện trước mặt thị vệ, vẻ mặt lạnh lùng.
Uy áp cường giả Nguyên Thần Cảnh đập vào mặt, sắc mặt Tống Bân tái nhợt, đồng thời trong lòng của hắn cũng có chút không phải tư vị.
Hắn là nhân vật trẻ tuổi tuấn kiệt trong Ba Thục đạo, cũng chỉ có Ba Thục Kiếm ‘Bách Luyện Thành Kiếm’ Hoàng Tỷ mới sánh vai với hắn.
Hoàng Tỷ có tạo nghệ đúc kiếm chứ không phải võ đạo, cho nên Tống Bân tự tin không bao lâu mình sẽ vượt qua Hoàng Tỷ.
Cho dù như vậy hắn cũng không có tư cách so sánh với Tô Tín.
Vị trước mắt từng là đệ nhất Nhân Bảng, hiện tại lại là Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư.
Hiện tại bởi vì thân phận Tô Tín nên hắn phải xưng hô Tô Tín một tiếng đại nhân, nếu dựa vào bối phận giang hồ, hắn thậm chí còn phải gọi Tô Tín là người trẻ hơn hắn mấy tuổi một tiếng tiền bối.
Tô Tín lạnh lùng nhìn Tống Bân:
- Thư đã bị ta xé, cũng là ta bảo ngươi cút, như thế nào, hiện tại ngươi có ý kiến gì không?
Sắc mặt Tống Bân lập tức thay đổi, hắn không nghĩ tới Tô Tín càn rỡ như vậy, thật không đặt Sương Nguyệt Kiếm Lư vào mắt hay sao?
Tống Bân cũng biết hắn dám trở mặt với Tô Tín chính là muốn chết.
Cho nên Tống Bân kiềm chế tức giận, nói:
- Tô đại nhân, Sương Nguyệt Kiếm Lư ta mang theo thành ý tới, lá thư này chính là sư phụ ta tự tay ghi, muốn điều tiết ân oán giữa Thục Vương phủ và võ lâm Ba Thục đạo, ngươi bây giờ không xem đã xé đi, ngươi có ý gì?
- Có ý tứ gì?
Tô Tín cười lạnh một tiếng nói:
- Ta còn muốn hỏi Sương Nguyệt Kiếm Lư của ngươi có ý gì. Thục Vương phủ không có ân oán với võ lâm Ba Thục đạo, chẳng qua một là người chinh phục, một là người bị chinh phục mà thôi. Sương Nguyệt Kiếm Lư các ngươi muốn nhúng tay có thể mang thành ý của các ngươi đến. Nhưng kết quả Sương Nguyệt Kiếm Lư các ngươi lại chỉ phái một tên tiểu nhân như ngươi đến là có ý gì? Xem thường Tô mỗ ta?
-
Tống Bân tức giận cau mày, hắn đường đường đệ tử kiệt xuất của Sương Nguyệt Kiếm Lư lại bị người ta gọi là tiểu nhân, việc này làm cho Tống Bân cực kỳ tức giận.
- Tô đại nhân ngươi có ý gì? Sư phụ ta mặc dù không tự mình đến, nhưng người đã viết thư cho ngươi, lại bị ngươi xé đi, chẳng lẽ ngươi có thành ý hay sao?
Tô Tín cười lạnh nói:
- Sư phụ ngươi là kẻ nào ta không có hứng thú biết, Sương Nguyệt Kiếm Lư có tư cách nói chuyện với ta cũng chỉ có một mình ‘Kiếm Sư’ Lê Đạo An mà thôi.
- Cuồng vọng!
Tống Bân nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Tô Tín nhìn sang, ngay sau đó uy áp cường đại ập tới.
Trong cảm giác của Tống Bân, khí tức của Tô Tín giống như ngọn núi lớn áp xuống, thiếu chút nữa làm cho Tống Bân quỳ xuống.
Hơn nữa Tô Tín âm thầm vận chuyển Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần Đại Pháp, tinh thần lực cường đại như gai đâm vào trong đầu Tống Bân, tâm thần hắn bị kích phá, hắn phun máu tươi, trong mắt còn mang theo hoảng sợ không bỏ đi được.
Tô Tín lạnh nhạt nói:
- Có thực lực mới gọi là cuồng vọng, không có thực lực như vậy gọi là muốn chết. Hiện tại ta dạy cho ngươi biết, trước khi nói ai cuồng vọng thì phải nhận rõ thân phận của mình. Ngày mai ta sẽ đích thân lên Sương Nguyệt Kiếm Lư tìm ‘Kiếm Sư’ Lê Đạo An, ngươi có thể cút.
Lần này Tống Bân không dám dừng lại một chút nào nữa, hắn lập tức quay người rời đi.
Hắn đã bị Tô Tín hù sợ rồi, Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần Đại Pháp lưu lại vết thương và sợ hãi vĩnh viễn trong lòng hắn, nếu hắn không khắc phục được sợ hãi này, có lẽ cả đời này hắn không thể đột phá Nguyên Thần Cảnh.
Tô Tín nói ngày mai sẽ đi lên Sương Nguyệt Kiếm Lư với Ôn Dục và Cơ Ngôn Tú, hai người bọn họ lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Hai người bọn họ ngây ngốc tại Ba Thục đạo mấy năm, biết rõ Sương Nguyệt Kiếm Lư có địa vị đáng sợ cỡ nào.
Không nói thực lực bản thân, Lê Đạo An thân là luyện khí đại tông sư cộng thêm hắn ưa thích chỉ điểm hậu bối, cho nên nhân mạch của Sương Nguyệt Kiếm Lư cường đại chưa từng có, mặc cho ai muốn đối địch với Sương Nguyệt Kiếm Lư cũng phải suy nghĩ lực ảnh hưởng của Lê Đạo An tại Ba Thục đạo.
Hiện tại Sương Nguyệt Kiếm Lư nhúng tay chuyện này, hai người bọn họ đều cảm giác có chút không ổn.