Đường Sâm nghe Tô Tín nói thế liền vô cùng xoắn xuýt, nhưng hắn biết rõ Tô Tín nói không có sai, thân là truyền nhân thế lực lớn, nhất cử nhất động của hắn không chỉ đại biểu cho riêng mình, còn có thế lực sau lưng của mình.
Hắn không để ý lợi ích Đường Môn lựa chọn dốc sức liều mạng với Tô Tín, người Đường Môn cảm thấy hắn rất ích kỷ.
Lúc này Đường Sâm hận mình không phải xuất thân tán tu, bởi vì như thế hắn có thể khoái ý ân cừu, cũng không cần phải xoắn xuýt giống như bây giờ.
Nhưng lúc này có một giọng nói truyền tới:
- Đường huynh ngươi cũng không cần xoắn xuýt, ngươi trực tiếp giao Ninh tiểu thư cho Tiêu gia là được rồi.
Một giọng nói vang lên, hơn mười tên võ giả đi đến đỉnh núi, tuy ít người hơn bên phía Lục Phiến Môn nhưng tất cả đều là cường giả, tất cả đều có được thực lực trên Hóa Thần Cảnh.
Trên môi Tiêu Hoàng nở nụ cười vui vẻ nhẹ nhàng, nhìn thấy hắn xuất hiện, Đường Sâm lập tức thở ra một hơi.
Nơi này đã tiếp cận địa bàn Tiêu gia, với tư cách rắn rít địa phương, may mà Tiêu gia tính không tới quá muộn.
Hiện tại Tiêu Hoàng đã là quyền gia chủ Tiêu gia, mặc dù đại sự vẫn phải do phụ thân hắn làm chủ nhưng một ít việc nhỏ tầm thường lại do Tiêu Hoàng làm chủ, chuyện này những cường giả Tiêu gia xem thành chuyện nhỏ.
Đừng nhìn Tiêu Hoàng hiện tại chỉ có thực lực Hóa Thần Cảnh, nhưng trong Tiêu gia hắn nắm giữ lực lượng cực kỳ kinh người.
Tối thiểu trong hơn mười tên võ giả Hóa Thần Cảnh nơi này đều là tâm phúc của hắn trong Tiêu gia, cho dù người Tiêu gia thế hệ trước cũng tỏ vẻ ủng hộ hắn, cũng như lần này Tiêu Vô Lãnh ra tay với Tô Tín.
Nhìn Tô Tín, Tiêu Hoàng cười nói:
- Tô huynh, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Tiêu gia các ngươi thật sự ưa thích xen vào chuyện người khác, đi cướp đoạt một vật không biết là gì, các ngươi không chê mệt sao?
Tiêu Hoàng cười cười nói:
- Vật có thể làm cho Tô Tín ngươi vừa ý thì làm sao có thể là vật tầm thường? Cho nên Tiêu gia ta cảm thấy hứng thú với đồ vật như vậy, không biết Tô Tín ngươi có thể bỏ thứ yêu thích hay không?
- Ngươi cho rằng ta sẽ sao?
Đám người Lý Phôi sau lưng Tô Tín tiến lên phía trước một bước.
Bên hắn có tám chín võ giả Hóa Thần Cảnh, mặc dù không có nhiều người như bên Tiêu Hoàng nhưng hắn lại mang tới mấy trăm bộ khoái Thần Cung Cảnh, nếu đánh thật thì khó nói ai thắng ai thua.
Cho dù Tiêu Hoàng hay Tô Tín cũng không muốn náo chuyện này quá lớn.
Tiêu gia ở gần đây, nếu thật sự náo chuyện này lớn, dẫn tới cường giả Dương Thần Cảnh của Tiêu gia xuất hiện thì hắn cũng không chịu nổi.
Tiêu Hoàng cũng giống
như thế.
Chuyện dư nghiệt Ngô quốc lần trước là Tiêu gia âm thầm trợ giúp, rốt cục đã chọc giận triều đình, làm cho Tiêu gia không thể không ẩn nhẫn mấy năm không xuất đầu.
Lúc này nếu Tiêu gia công nhiên khai chiến với Tô Tín, chuyện này đã khiêu chiến uy nghiêm của Lục Phiến Môn, đồng thời cũng tiến thêm một bước chọc giận triều đình, kết quả như vậy Tiêu gia không hi vọng nhìn thấy.
Hai bên đều không hi vọng náo lớn, cho nên hai người mới có thể lá mặt lá trái ở chỗ nào, nếu không vừa thấy mặt đã sớm đánh nhau tranh đoạt Ninh Phỉ.
Chỉ có điều nhìn thấy thái độ của Tô Tín, Tiêu Hoàng càng hiếu kỳ với đồ vật trong tay Ninh Phỉ.
Tiêu Hoàng quay đầu hỏi Ninh Phỉ:
- Ninh tiểu thư, không biết trong tay Ninh gia các ngươi là bảo vật gì lại làm cho Tô huynh cố ý từ thành Thịnh Kinh chạy đến ra tay đối phó các ngươi?
Nghe được Tiêu Hoàng đặt câu hỏi, Tô Tín cũng không có ngăn cản, Ninh Phỉ không phải huyết mạch dòng chính Ninh gia, nàng căn bản sẽ không biết, Tiêu Hoàng hỏi cũng không được gì.
Quả nhiên Ninh Phỉ nói thẳng:
- Tô Tín muốn kiếm gãy tổ truyền của Ninh gia, ta lại không biết kiếm gãy có bí mật gì.
- Nhưng ta mang theo điển tịch tổ tiên Ninh gia lưu truyền tới nay tới đây, có lẽ trong đó sẽ có bí mật của kiếm gãy.
- Ta nguyện ý giao nó cho Tiêu gia, chỉ cầu Tiêu gia giúp ta báo thù!
Tiêu Hoàng không có đáp ứng Ninh Phỉ, cho dù hắn muốn đồ trong tay Ninh Phỉ nhưng hắn sẽ không đáp ứng báo thù giúp Ninh Phỉ.
Tiêu gia bọn họ cũng không phải thiện nam tín nữ gì, sẽ không vì một thứ không biết là gì đi đắc tội mọt trong tứ đại thần bộ Tô Tín, người cầm quyền Tiêu gia bọn họ bị cửa kẹp vào đầu mới đi đáp ứng làm như thế.
Tô Tín lúc này nói:
- Ngươi cũng nhìn thấy, thứ này ngay cả Ninh gia cũng không biết dùng như thế nào.
- Có nhiều thứ đối với ngươi chỉ là phế vật, ngươi cầm được cũng không làm được gì.
Tiêu Hoàng cười cười nói:
- Nhưng nếu ta đoạt nghiên cứu thì sao?
- Ta sẽ đoạt!
Tô Tín đi tới một bước, khí thế trên người tỏa ra cực kỳ đáng sợ.
Hắn không muốn chuyện này náo lớn nhưng hắn cũng sẽ không thỏa hiệp.