Luận thanh danh, Lý Phôi thật sự không có danh tiếng lớn trên giang hồ, cho dù là tại Giang Nam đạo cũng như thế.
Tại Giang Nam đạo nói tới Lý Phôi, tất cả mọi người sẽ nói hắn là tâm phúc của Tô Tín, mà không phải người lãnh đạo Giang Nam đạo chính thức.
Lý Phôi trung thành với Tô Tín, hắn cũng không có tận lực đi thanh trừ ảnh hưởng này, hơn nữa hắn rất ít ra tay với bên ngoài, cho nên cho dù là võ giả Giang Nam đạo cũng xem nhẹ hắn.
Hiện tại Tiêu gia cũng nghĩ như vậy, một kẻ vô danh dưới trướng Tô Tín thì có gì đáng sợ chứ?
Ánh mắt mọi người đều nhìn sang Tiêu Hoàng, muốn xem Tiêu Hoàng chuẩn bị phái ai xuất chiến.
Tiêu Hoàng láu máu tươi trên khóe miệng, trên gương mặt tuấn tú còn mang theo vài phần chật vật.
Tiêu Vô Lãnh đi đến bên người Tiêu Hoàng và truyền âm nói:
- Bại nhất thời mà thôi, cho dù hôm nay hắn có thể thắng được ngươi, nhưng ngươi còn trẻ, về sau cũng không phải không thể vượt qua hắn.
- Huống chi ngươi cần so đấu với hắn không phải thực lực bản thân, ngày sau ngươi trở thành gia chủ Tiêu gia, cả giang hồ mới là nơi ngươi đánh cờ.
Tiêu Hoàng là thiếu chủ Tiêu gia, cũng là người trẻ tuổi mạnh nhất Tiêu gia thế hệ này, hắn đã được công nhận là người nối nghiệp Tiêu gia tiếp theo.
Chính bởi vì như thế Tiêu Vô Lãnh mới không muốn nhìn thấy Tiêu Hoàng bởi vì thua trận chiến này mà không gượng dậy nổi.
Dù sao từ khi Tiêu Hoàng sinh ra đến bây giờ vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, cũng không xuất hiện ngăn cản quá lớn.
Tiêu Hoàng cười cười nói:
- Cửu thúc ngươi yên tâm, Tiêu Hoàng ta không có yếu ớt như vậy.
Cho dù vừa rồi bị Tô Tín đánh bại làm nội tâm Tiêu Hoàng cảm thấy không có tư vị, dù sao hắn là thiên kiêu chi tử, cho tới bây giờ vẫn chưa thua qua.
Nhưng hắn chỉ dùng thời gian không dài liền triệt để ném suy nghĩ này ra khỏi đầu, bởi vì hắn không phải người chấp nhất như Hà Hưu, mà là Tiêu Hoàng.
Nếu không biết được điểm này, vậy Tiêu Hoàng hắn cũng quá mức phế vật rồi.
- Tiêu Lăng, ngươi tới xuất chiến. Tiêu Hoàng nói ra.
Một thanh niên hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường đứng ra.
Hắn là người cùng thế hệ với Tiêu Hoàng, chỉ có điều hắn lớn hơn Tiêu Hoàng vài tuổi nên là biểu ca của hắn.
Trong những võ giả Hóa Thần Cảnh Tiêu gia hiện tại, luận sức chiến đấu và kinh nghiệm thực chiến, Tiêu Lăng là người nhiều nhất.
Từ lúc Tiêu Lăng vừa mới đột phá đến Hóa Thần Cảnh, hắn liền mai danh ẩn tích tiến về trước Tây Vực ba mươi sáu nước chấp hành nhiệm vụ bí mật của Tiêu gia.
Tây Vực ba mươi sáu nước, chỗ kia có thể có thêm không ít trân bảo bị một ít tiểu tộc Tây Vực cầm giữ trong tay, trong đó có nhiều thứ là Tiêu gia cần, nhưng những tiểu tộc Tây Vực lại không đổi, kết quả Tiêu gia liền trực tiếp chọn dùng thủ đoạn sắt máu, trực tiếp phá gia diệt tộc và đoạt đi.
Nếu như là với tông môn võ lâm Trung Nguyên, Tiêu gia tự nhiên không thể làm như vậy.
Nhưng đối với những dị tộc Tây Vực ba mươi sáu nước thì bọn họ lại không bận tâm như thế, cao lắm cần che giấu thân phận mà thôi.
Những tiểu tộc Tây Vực tuy không ngờ nhưng trong tộc nói như thế nào cũng có một võ giả Hóa Thần Cảnh tọa trấn.
Tiêu Lăng có thể một mình
cỡi ngựa tiến vào Tây Vực ba mươi sáu nước và phá gia diệt tộc tiểu tộc Tây Vực kia, có thể nghĩ chiến lực của hắn mạnh cỡ nào.
Bây giờ nghe Tiêu Hoàng lại bảo mình xuất chiến, khóe miệng Tiêu Lăng lộ ra nụ cười vui vẻ khát máu, hai thanh loan đao ra khỏi vỏ, thân đao trắng bạc nhưng trên lưỡi đao lại có từng tia màu đỏ nhỏ bé, đây là dấu vết những năm chém giết lưu lại, đã không cách nào tiêu trừ.
So với Tiêu Lăng khí thế vô song, Lý Phôi lộ ra vẻ tầm thường rất nhiều.
Một thân áo đen và Du Long kiếm, khí tức bản thân bị áp chế tới cực điểm, những võ giả Tiên Thiên thực lực yếu hơn hắn, nếu mặt đối mặt với Lý Phôi, thậm chí sẽ không cảm thấy hắn là võ giả.
Tiêu Vô Lãnh cau mày, hắn có chút không yên lòng trận chiến này.
Hắn biết rõ thực lực của Tiêu Lăng, cùng giống như Tiêu Hoàng, Tiêu Lăng chính là người kiệt xuất hiếm có trong thế hệ trẻ Tiêu gia.
Nhưng Lý Phôi thật sự đơn giản như vậy sao?
Tiêu Vô Lãnh nhìn về phía Tiêu Hoàng, lúc này trên mặt Tiêu Hoàng không có lộ ra thần thái gì, chỉ im lặng không nói.
Tiêu Hoàng sẽ không xem thường kẻ nào, hắn bảo Tiêu Lăng mạnh nhất bên cạnh mình xuất chiến nhưng hắn vẫn không xem nhẹ Lý Phôi.
Những người khác chỉ nhìn thấy Lý Phôi bình thường, nhìn thấy Lý Phôi thanh danh quá nhỏ, nhưng bọn họ nhưng lại không thể ngờ tới, vì sao lúc trước Tô Tín lại bồi dưỡng Lý Phôi như thế, thậm chí còn giao quyền hành quyền tổng bộ đầu Giang Nam đạo cho Lý Phôi?
Tiêu Hoàng không biết thực lực Lý Phôi như thế nào, nhưng Tiêu Hoàng biết rõ một điểm, kẻ được Tô Tín nhìn trúng hơn nữa bồi dưỡng thành tâm phúc khẳng định không phải người tài trí bình thường.
Hai người cùng đi ra, trên mặt Tiêu Lăng lộ ra một tia khát máu và sát cơ, khí huyết sát quanh người hắn kinh thiên, thậm chí đã sắp bằng Tô Tín.
Rất ít người giang hồ chính đạo có khí huyết sát như thế, dù sao không phải mỗi người đều có thể giết chóc không kiêng kị như Tô Tín.
Nhưng Tiêu Lăng thì khác, năm đó hắn tự tay diệt tộc vô số trong Tây Vực ba mươi sáu nước, tự tay giết bao nhiêu người? Mấy vạn hay hơn mười vạn? Dù sao Tiêu Lăng không đếm hết.
Về sau Tiêu gia không cho hắn đi Tây Vực ba mươi sáu nước chấp hành nhiệm vụ cũng vì nhìn thấy khí huyết sát của hắn đã nồng đậm đến mức tận cùng, nếu tiếp tục như vậy khí huyết sát sẽ ăn mòn tâm trí của hắn, bọn họ mới bắt đầu bảo Tiêu Lăng dừng lại, bảo hắn về Tiêu gia tu thân dưỡng tính, không thể lại loạn tạo sát nghiệt.