Một đám cường giả chuẩn bị ra tay, nhưng ngay sau đó có tiếng gào thét tức giận thê lương vang lên, bốn phía kiếm trận xuất hiện các quái vật.
Những quái vật này có hình người nhưng lại vô cùng đáng ghê tởm, làn da u ám như cương thi, trong miệng còn có răng nanh dữ tợn.
Thân thể bọn chúng càng thấp bé giống như hài đống mười tuổi, phần bụng phồng lên như cái đấu, tứ chi hết sức nhỏ giống như da bọc xương, toàn thân cao chỉ có tấm vải rách che thân, ánh mắt tham lam nhìn các võ giả.
- Đây là thứ quỷ quái gì?
Hà Vô Sơn cau mày, đám quái vật này giống như ác quỷ trong truyền thuyết Lục Đạo Luân Hồi, nhưng điển tịch thượng cổ lại không có ghi lại hình dáng hồng hoang dị thú như thế nào.
Bốn phía có không ít quái vật tụ tập, hơn nữa còn có một ít quái vật tương đối lớn, trong tay bọn họ cầm một thanh Địa binh thậm chí là Thiên binh!
Mọi người cau mày, khí tức trên người những quái vật này rất cường đại, mặc dù không có khí tức chân khí lưu động nhưng đủ sánh vai với cường giả Hóa Thần Cảnh.
Trọng yếu nhất bất kể bọn chúng cầm đao hay kiếm, tư thế đều tương đối tiêu chuẩn, thậm chí còn tiêu chuẩn hơn cả võ giả xuất thân tán tu.
Một ít võ giả ở đây cau mày, sắc mặt biến thành khó coi, hiển nhiên bọn họ đã từ dấu vết lưu lại đón ra cái gì đó.
Tô Tín cũng đoán được một khả năng.
Trong Cửu Trọng Kiếm Các tự nhiên không có khả năng có hung thú thượng cổ gì đó, Cửu Trọng Kiếm Các là nơi kiếm bộ lánh đời, tương đương với Ninh Viễn Đường Tô gia, đương nhiên bọn họ sẽ không làm ra những thứ kỳ quái gì đó.
Nhìn tư thế và hình tượng của những quái vật này, lại liên tưởng đến dấu vết thi thể bị cắn xé ăn thịt trong thông đạo, đám người Tô Tín rất dễ dàng đưa ra một kết luận, những quái vật này chính là hậu duệ của những võ giả tám binh qua khác còn sót lại trong Cửu Trọng Kiếm Các!
Thời gian vạn năm thay đổi rất nhiều chuyện, sau khi Cửu Trọng Kiếm Các phong bế không có nguyên khí thiên địa, ngay cả các loại thực vật dần héo rũ, có thể nói biến thành tĩnh mịch.
Dưới loại tình huống này những võ giả còn sót lại biến thành cái gì cũng không ai biết, tuy có khả năng nhất chính là bọn họ chết hết, nhưng hiển nhiên bọn họ đã phát sinh biến hóa, từ người biến thành hiện tại dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Đồng loại ăn thịt lẫn nhau, kết quả hiện tại sinh sôi nảy nở ra hậu đại chẳng khác gì đám ác quỷ trong Lục Đạo Luân Hồi, việc này làm mọi người không rét mà run.
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cười
lạnh nói:
- Bị nhốt tuyệt cảnh không đường lui, ngược lại ăn thịt đồng loại, võ giả binh qua cửu bộ ngày xưa đều là đức hạnh này? Thật đáng buồn! Buồn cười!
Thiên đình và Địa phủ rất bất hòa nhưng Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế nói chuyện lại được Mạnh bà cùng Tần Nghiễm Vương Diệt tán thành.
Bọn họ đều là cường giả đương thời, tung hoành cả đời, hùng bá một phương, đều có được kiêu ngạo và điểm mấu chốtthuộc về mình, gặp được loại tuyệt cảnh như vậy bọn họ cũng không làm được chuyện ăn thịt đồng loại, mặc dù có chết bọn họ cũng sẽ nghịch thiên mà đi, sẽ không sống tạm như thế.
Vào lúc này có giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Ha ha, đứng đấy đó nói chuyện không đau thắt lưng, hậu bối giang hồ hiện tại đều cuồng vọng như vậy sao? Thời khắc sinh tử có đại khủng bố, thế gian này ai dám nói một tiếng mình có thể hoàn toàn không tiếc nuối chết đi?
- Người không ra người, quỷ không ra quỷ còn sống chính là còn sống, nếu ngươi chết sẽ còn lại cái gì?
Một đám quái vật đẩy tám toa xe tới, trên xe đều có một lão giả đang nằm.
Những lão giả này nói là người còn không bằng nói là một đám thây khô mới thích hợp.
Quanh thân bọn họ da bọc xương, trên người không có sinh cơ.
Đúng vậy, hoàn toàn không có sinh cơ.
Rất nhiều cường giả Dương Thần Cảnh nơi đây, bọn họ sẽ không cảm giác sai, những lão giả kia chính là thây khô, là thây khô sớm không còn sinh cơ.
Nhưng trước mắt thây khô lại nói chuyện, còn lộ ra dáng vẻ tươi cười mỉa mai bọn họ, chuyện này không thể nói không phải chuyện quái dị.
Sau đó mọi người nghĩ ra cái gì đó, nói chuyện không phải những thây khô này, mà là nguyên thần trên người đám thây khô!
Những thây khô này đã chết, nhưng không biết vì sao nguyên thần của bọn họ vẫn tồn tại.
Chỉ có điều những nguyên thần này rất yếu ớt, không thể rời khỏi thân thể, tất cả đều giấu trong cơ thể thây khô.
Sau đó ánh mắt mọi người nhìn vào giữa hai tay thây khô, trong tay những người này đều ôm phiến đá ngọc trắng, phía trên khắc những văn tự.
Nói đúng ra nguyên thần của bọn họ không dám vào thây khô, mà là bám vào những phiến đá ngọc trắng này.