Đối với một người nào đó, khi bạn nói đạo lý với họ, rõ ràng không hữu dụng bằng cách dùng nắm đấm.
Những thương nhân ở Vĩnh Lạc phường này chính là loại người như vậy.
Có bài học làm gương, bọn họ đều không dám có bất cứ lời oán thán nào, ngoan ngoãn đồng ý với yêu cầu mức tiền thuế năm mươi lượng đó.
Còn chuyện cuối cùng Tô Tín nói, sẽ xử phạt nghiêm những bang chúng đi bắt bí thương nhân để bòn rút, phần đông bọn họ đều thầm bĩu môi.
Chó sửa được thói ăn phân mới là lạ.
Sau khi cho những thương nhân này ra về, Tô Tín tính toán một chút số tiền thuế mà mình có thể nhận, thậm chí con số có thể đến sáu vạn lượng!
Vĩnh Lạc phường có hơn nghìn cửa hiệu, dù có trừ đi những cửa hiệu nhỏ thì số tiền thuế thu được theo hình thức trên thì lợi ích thu được cũng đã đầy đủ.
Trước kia khi Thanh Trúc bang còn ở đây, bọn chúng thu thuế cũng rất nhẫn tâm, dù là một quầy hàng ăn sáng, chúng cũng muốn thu mấy văn tiền.
Nhưng sau khi Tô Tín quản lý Vĩnh Lạc phường, những quy tắc này Tô Tín đều sai Hoàng Bính Thành bỏ đi.
Chỉ vì mấy văn tiền mà đi làm khổ lão bách tính, Tô Tín cảm thấy hổ thẹn với họ.
- Lão Hoàng, gọi hết những huynh đệ cũ đến đây cho ta, giờ thuộc hạ chúng ta đã nhiều lên, cũng nên phân người đi quản lý rồi.
Hiện giờ thuộc hạ Tô Tín đã vượt hơn nghìn người, tuy cậu không phải là đại đầu mục nhưng lại có thuộc hạ nhiều hơn cả đại đầu mục, đã cần đề bạt một số người lên cấp quản lý.
Hơn hai trăm bang chúng theo cùng Tô Tín từ lúc ban đầu đã tề tựu đông đủ, trong ánh mắt mọi người đều hiện vẻ phấn khích.
Bọn họ rõ ràng là đã nghe được tin, biết rằng lão đại muốn đề bạt một số.
- Trước lúc đánh chiếm Vĩnh Lạc phường ta đã từng nói với mọi người rằng, muốn ăn thịt muốn giàu có thì cần liều mạng!
- Trận này mọi người đánh không tồi, giờ là lúc nên nhận được thành quả rồi.
- Kể từ hôm nay, ta sẽ đề bạt lên mười người trở thành bách trưởng, quản lý trăm người, và dưới bách trưởng sẽ có mười người thập trưởng, mỗi người quản lý mười người.
Thật ra giờ Tô Tín đặt ra chức bách trưởng và thập trưởng đều là cách gọi trong quân đội, trăm người là bách, mười người là thập.
Cậu là người lăn lộn trong bang phái, lại dùng cách xưng hô của quân đội thực có chút chẳng ra gì cả, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Hiện Tô Tín vẫn chỉ mang thân phận một tiểu đầu mục mà thôi, chẳng lẽ cậu đề bạt thuộc hạ mình lên làm tiểu đầu mục sao? Há chẳng phải làm loạn chuyện lên.
Có điều những bang chúng bên dưới chẳng để tâm cách xưng hô, chỉ cần có quyền lực thực tế là được.
Theo sự sắp xếp của Tô Tín, ít nhất có hơn một nửa trong số họ được thăng chức lên làm bách trưởng và thập trưởng.
Hoàng Bính Thành giương mắt nhìn Tô Tín với vẻ mong chờ, thuộc hạ đều có được vị trí của mình, giờ cũng là lúc đến lượt mình rồi nhỉ?
Quả nhiên Tô Tín nói tiếp:
- Chuyện hậu cần và thăng chức điều chuyển trong đường viện do Hoàng Bính Thành phụ trách, còn Lý Hoại sẽ quản lý hình phạt.
- Quy tắc của Khoái Hoạt Lâm được dùng cho cả Vĩnh Lạc phường, các ngươi đều là người cũ của Tô Tín ta, thiết nghĩ các ngươi cũng sẽ không phạm phải sai lầm như của những bang chúng cấp thấp, có các ngươi quản lý người mới ta cũng yên tâm.
Trong lòng những bang chúng bên dưới bỗng rét run, trước kia ở Khoái Hoạt Lâm Tô Tín đánh mấy mươi gậy bọn họ vẫn chưa quên.
So với tiền lương tháng mười lượng mà Tô Tín phát, ít bòn rút những thương nhân đó thì có sao?
Không có ai là kẻ ngốc cả, chuyện vì cái lợi nhỏ mà bỏ lớn thực ra đối với những bang chúng đến chữ cũng không biết đọc này họ cũng sẽ không làm.
Huống hồ người quản lý hình phạt là hắc diện thần Lý Hoại.
Lúc trước còn ở Khoái Hoạt Lâm, bọn họ bị Lý Hoại huấn luyện thực chiến luyện đến thành ám ảnh.
Vị này không dễ nói chuyện, rơi vào tay người này kết cục nghĩ qua liền biết.
- Được rồi, chuyện nói đến ngang đây thôi, giờ lão Hoàng sẽ tuyên bố những người được chọn làm bách trưởng và thập trưởng.
Tô Tín vẫy tay, Hoàng Bính Thành lập tức vui vẻ bước lên bắt đầu tuyên bố người được chọn.
Bách trưởng là trước đó Tô Tín đã cùng Hoàng Bính Thành lựa chọn ra.
Một trận chém giết chính thức có thể nói lên rất nhiều điều, thực lực ai thế nào, tài năng ra sao đều có thể hiện rõ.
Mười người này là những người biểu hiện xuất sắc nhất trong trận chiến đó.
Trong mười người này có Lý Thanh, người mà Tô Tín chuẩn bị bồi dưỡng.
Thực lực Lý Thanh tuy không thuộc hàng top 3 trong số bang chúng, nhưng hắn lanh lẹ lại có nghĩa khí, Tô Tín rất vui lòng đi bồi dưỡng một người như vậy.
Còn những lựa chọn bách trưởng khác, Tô Tín không nhúng tay vào mà đều do Hoàng Bính Thành phụ trách.
Một số công việc cơ bản Tô Tín chưa từng có ý nghĩ nắm chặt không buông, như vậy chỉ khiến cậu bận không xuể đồng thời cũng thể hiện sự ích kỷ của bản thân.
Trong khoảng thời gian này Hoàng Bính Thành làm việc cũng không tồi, quyền lợi này hắn cũng xứng đáng có được.
Sau khi phân chia quyền lời xong, Tô Tín nói to:
- Để chúc mừng chúng ta đánh chiếm được Vĩnh Lạc phường, hôm nay ta bao trọn Túy Nguyệt lâu ở Khoái Hoạt Lâm, tất cả chi phí đều do đường viện chịu, mọi người chơi cho thoải mái là được!
- Đa tạ lão đại!
Bang chúng bên dưới tỏ vẻ kích động sôi nổi lớn tiếng hoan hô.
Túy Nguyệt lâu của Khoái Hoạt Lâm là nơi mà trước kia họ chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ, cấp bậc bọn họ tiêu phí không nổi ở động hút tiền này.
Dù sau đó Tô Tín đã phát mười lượng tiền lương mỗi tháng, nhưng chút tiền này nhiều nhất cũng chỉ gọi được một bình rượu ngon ở Túy Nguyệt lâu, chứ đến bàn tay của các cô nương cũng sờ chẳng được.
Trước kia bọn họ cũng có tiêu tiền nhiều, sau khi nhận lương, nhiều nhất chỉ có thể tìm một thanh lâu nhỏ vừa để giải cơn nghiện, không ngờ hôm nay lại có thể đến Túy Nguyệt lâu dạo một vòng, vậy cũng đã không uổng phí đời này.
Hoàng Bính Thành thầm kéo Tô Tín nói nhỏ:
- Lão đại, bao trọn Túy Nguyệt lâu một ngày ít nhất cũng gần cả nghìn lượng bạc đấy, chúng ta có lãng phí quá không?
Giờ hắn quản lý tiền bạc trong đường viện, người này sợ nghèo đến ám ảnh, nay Tô Tín ném ra nghìn lượng, hắn không khỏi có chút đau lòng.
Tô Tín cười ha ha nói:
- Yên tâm đi, chúng ta không tốn đồng nào đâu, đây là do ông chủ Lưu Túy Nguyệt lâu ủng hộ đấy.
- Ông ta có lòng tốt như vậy sao?
Hoàng Bính Thành có chút hoài nghi.
Đám thương nhân ai ai cũng vắt cổ chày ra nước, thu của bọn họ năm nghìn lượng tiền thuế đã giống như giết bọn họ rồi, giờ
lại được miễn phí chơi thanh lâu sao?
- Đừng nghĩ những thương nhân này quá ngốc nghếch, có thể gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, có mấy ai là ngu ngốc chứ? Ông chủ Lưu là một người thông minh.
Khóe miệng Tô Tín mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Hôm qua ông chủ Lưu đích thân đến tìm Tô Tín đề cập chuyện này, nhưng lại không cần Tô Tín hứa hẹn điều gì.
Đều là người thông minh nên Tô Tín cũng có thể đoán được ý của ông chủ Lưu, có lẽ ông ta muốn mở Túy Nguyệt lâu thứ hai ở Vĩnh Lạc phường.
Nơi hút tiền như thanh lâu xưa nay đều không phải dùng số lượng để thắng nhau mà là dựa vào chất lượng.
Túy Nguyệt lâu xưa nay vẫn là thanh lâu lớn nhất ở Thường Ninh phủ, cộng thêm thay đổi của Tô Tín, chất lượng chắc chắn không cần nói cũng biết.
Có điều nếu hắn muốn mở ở Vĩnh Lạc phường, chắc chắn sẽ thu hút sự đối địch của những người cùng nghề ở đó, thậm chí còn bị âm thầm hãm hại.
Dù sao cũng không ai thích có người đến tranh cơm trong bát của mình.
Đến lúc đó ông chủ Lưu phải nhờ vào Tô Tín, có được chữ tình đi trước, một khi ông chủ Lưu gặp chuyện phiền phức, chỉ cần một câu của Tô Tín là xong.
Suy nghĩ sâu xa như vậy xong, cảm thấy cái giá của số tiền hắn bỏ ra nịnh bợ Tô Tín tuyệt đối xứng đáng.
Lúc này bang chúng bên dưới đều đang la hét chạy về hướng Khoái Hoạt Lâm, sợ đến muộn sẽ không kiếm được cô nương đẹp, Tô Tín lại không có ý định muốn đi cùng mà chuẩn bị trở về nhà.
Không phải là Tô Tín không thích nữ nhân, chỉ là cậu yêu cầu rất cao về phương diện này.
Kiếp trước cậu cũng được coi là khá giả, nhưng chưa từng dùng tiền để giải quyết nhu cầu sinh lý bản thân.
Dù là đến các câu lạc bộ đêm qua lại tâm tình cũng tuyệt không nhìn bề ngoài đối phương để quyết định.
Huống hồ giờ cậu ở trong giang hồ, Tô Tín thà đầu tư thời gian vào việc tu luyện còn hơn.
Tô Tín vừa quay người thì liền thấy Lý Hoại cũng không đi đến đó.
- Sao không đi cùng với mọi người đến đó chơi, ngươi đến Túy Nguyệt lâu chắc chắn ông chủ Lưu sẽ để cô nương hàng đầu cho ngươi đấy.
Tô Tín nói pha chút đùa giỡn.
- Lão đại thứ lỗi, ta hơi mệt.
Sắc mặt Lý Hoại rất kém, nói xong câu này liền quay người rời đi.
Tô Tín nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trạng thái hiện giờ của Lý Hoại có chút kỳ lạ, bình thường hắn lạnh lùng, mặt mày trầm lặng ít nói thật, nhưng đó là vì tính cách hắn như vậy, còn giờ Lý Hoại rõ ràng đang có tâm tình không tốt.
Tô Tín kéo lấy Hoàng Bính Thành đang định lao đến Túy Nguyệt lâu hỏi:
- Lý Hoại gần đây sao vậy? Xảy ra chuyện gì à? Sao ta thấy bộ dạng hắn đầy ắp tâm sự thế.
Hoàng Bính Thành gãi đầu thắc mắc nói:
- Không có chuyện gì cả, mấy ngày nay đều rất bình thường.
Nói đến đây Hoàng Bính Thanh nhớ ra điều gì đó nên nói nhỏ:
- Hình như ta biết được nguyên nhân gì rồi, chuyện hôm nay e là đã chọc vào nỗi đau của Lý Hoại rồi.
- Nỗi đau gì? Đừng vòng vo nữa.
Hoàng Bính Thành kéo Tô TÍn vào một góc rồi mới nói:
- Ta cũng là nghe người khác nói, trước kia Lý Hoại đánh nhau với người ta, đã từng bị thương ở phần dưới khiến cho hắn không thể làm chuyện đó được nữa.
- Trước kia tính hắn cũng rất lầm lì nhưng lại không giống như bây giờ, một khi đánh nhau thì liền như một kẻ điên, khát máu hiếu chiến.
- Từ sau khi xảy ra chuyện đó thì hắn mới trở nên như vậy, tuy hắn cũng chẳng hứng thú gì với nữ sắc, nhưng thân là nam nhân, gặp phải chuyện này không phát điên mới lạ, Lý Hoại như vậy cũng còn tốt lắm rồi.
Tô Tín nói:
- Được rồi, ngươi đi chơi đi.
- Lão đại người không đi sao?
Tô Tín lắc đầu, ánh mắt Hoàng Bính Thành âm thầm nhìn xuống phía dưới của Tô Tín, chẳng lẽ lão đại cũng bị như vậy?
- Nhìn cái gì mà nhìn? Nhanh biến đi!
Tô Tín cười mắng đá Hoàng Bính Thành một cái đuổi hắn đi, còn cậu chợt nghĩ đến điều gì đó.
Đẩy cánh cửa phòng đơn ở đường viện ra, Lý Hoại đang ngồi thiền tu luyện trên giường.
Nhìn thấy Tô Tín bước vào, Lý Hoại nói:
- Lão đại mọi người đi chơi đi, ta không hứng thú với nữ nhân, có thời gian chi bằng ở đây tu luyện, ta cảm thấy mình sắp đả thông huyệt thứ ba mươi rồi.
Tô Tín không nói gì, chỉ đưa một quyển sách cho Lý Hoại.
- Quyển kiếm pháp này ta nghĩ nó thích hợp với ngươi.
Trên quyển sách này chỉ viết bốn chữ, Tịch Tà Kiếm Phổ!
Tô Tín không nói gì mà trực tiếp quay người rời đi.
Vết thương bên dưới tuy là một đả kích rất lớn đối với Lý Hoại, nhưng lại không hủy hoại được hắn, vì vậy Tô Tín không không khuyên giải an ủi hắn, huống hồ chuyện này cũng không cách gì khuyên được.
Lý Hoại có thể chuyển sự đau khổ này thành khát vọng với võ học và chiến ý điên cuồng, điều này chứng tỏ lòng dạ hắn không phải là một người yếu đuối.
So với Lâm Bình Chi, Lý Hoại càng xứng đáng có được Tịch Tà Kiếm Phổ hơn.