Tô Tín bế quan suốt ba tháng, với người khác xem ra, võ giả Dung Thần cảnh bế quan cần dùng năm để tính, đối với Tô Tín mà nói, thời gian ba tháng đã là quá dài.
Trong thời gian ba tháng qua, Tô Tín không có tận lực tu luyện chân khí bản thân, hắn chỉ muốn hiểu rõ tình huống thân thể của mình, xem như sơ bộ nắm giữ lực lượng Dung Thần cảnh.
Ba tháng sau, Tô Tín xuất quan, hắn gọi Hoàng Bỉnh Thành tới gặp, hỏi:
- Trong khoảng thời gian này, Tề Long biểu hiện như thế nào?
Với tư cách tâm phúc của Tô Tín, Hoàng Bỉnh Thành sẽ không đi cố ý chèn ép Tề Long, cũng không cần nói bậy về đối phương, bởi vì không cần thiết.
Với địa vị Hoàng Bỉnh Thành hiện tại, đừng nói Tề Long chỉ là Hóa Thần cảnh, cho dù hắn là Dung Thần cảnh, Hoàng Bỉnh Thành cũng không có đặt vào mắt, hắn mới là tâm phúc chính thức của Tô Tín, những người khác muốn tranh địa vị này, tối thiểu cũng phải có tư cách mới được.
Cho nên Hoàng Bỉnh Thành nghĩ một lúc và nói:
- Tề Long biểu hiện rất không tệ, ta tạm thời giao sự vụ Thịnh Kinh thành và Bắc Nguyên đạo cho hắn quản lý, hắn xử lý có lý cớ cứ.
- Hơn nữa người khác đều nói Tề Long làm việc cực đoan, dễ dàng phá hư đại sự, nhưng ta không nhìn thấy điểm này, tuy thủ đoạn làm việc của hắn tàn nhẫn một ít, nhưng gặp một ít đại sự thì hắn rất khắc chế.
Tô Tín gật đầu, hắn không cảm thấy kỳ quái về điểm này.
Bởi vì Tề Long trước kia tu luyện công pháp tàn khuyết của Huyết Ma giáo, dùng thực lực của hắn, hắn học công pháp tàn khuyết của Huyết Ma giáo mà không bị điên, có thể thấy tâm tính của hắn rất cứng rắn.
Công pháp sẽ ảnh hưởng tâm thần võ giả, Tề Long vốn có tính cách âm trầm tàn nhẫn, hiện tại hắn tu hành công pháp ma đạo, cho nên bị kích thích làm việc cực đoan tàn nhẫn, huyết tinh thị sát khát máu cũng là việc rất bình thường.
Mà bây giờ Tô Tín dùng Thanh Liên chủng trợ giúp hắn đột phá Hóa Thần cảnh, lực lượng này có một phần trấn áp ma tính trong người Tề Long, từ đó hắn có thể hoàn toàn khống chế ma công của mình.
Hiện tại Tô Tín xem ra, công pháp Huyết Ma giáo tà dị có thừa nhưng đại khí chưa đủ.
Hoàng Bỉnh Thành do dự một lúc, lại nói:
- Đúng rồi đại nhân, trong khoảng thời gian này Thịnh Kinh thành lại phát sinh một việc, có chút liên lụy đến một ít thủ hạ của chúng ta.
- Chỉ có điều bởi vì ngài đang bế quan, cho nên Tề Long tìm ta thương lượng một chút, chúng ta đều quyết định tạm thời ẩn nhẫn, chờ ngài xuất quan lại xử lý.
Tô Tín cau mày, trong Thịnh Kinh thành hiện tại còn có người dám chọc hắn sao?
Cũng không phải Tô Tín hung hăng càn quấy, mà là vì Tô Tín rất tự tin, với uy thế của hắn hiện tại, đa số người trong Thịnh Kinh thành không dám trêu chọc Tô Tín.
Những lực lượng trong Thịnh Kinh thành hiện tại, không cần nói Lục Phiến Môn, Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền có hận hắn hơn nữa cũng không dám trêu chọc hắn trong Thịnh Kinh thành, nhân tâm thủ hạ dưới tay bọn họ mất hết, không nghĩ biện pháp ổn định nhân tâm, lại đi gây phiền toái cho hắn, làm như vậy chính là muốn chết.
Rất nhiều người trong quân đội hợp tác với Lục Phiến Môn, Tô Tín lại có quan hệ không tệ với quân đội, cho nên người quân đội không có lý do gì gây phiền toái cho Tô Tín.
Trừ Lục Phiến Môn và người quân đội, trong Thịnh Kinh thành còn một ít công hầu và các thế lực hoàn tử Đại Chu.
Nhưng công hầu Đại Chu đều dùng ổn làm chủ, dù sao Côn Luân Bí Cảnh lần trước kết thúc rất bi thảm, các hoàng tử có khả năng tranh giành ngôi vị hoàng trữ đã chọc giận Cơ Hạo Điển, từ đó về sau, công hầu Đại Chu bình tĩnh rất nhiều, không dám lại đi ra gây chuyện.
Hiện tại Tô Tín lại được hoàng đế sủng ái, hơn nữa thực lực cường hãn, cho dù là các quốc công cũng không dám trêu chọc Tô Tín.
Các hoàng tử trong Thịnh Kinh thành, chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc, không ai dám đi chọc Tô Tín.
Rất đáng tiếc, những hoàng tử có thực lực nhất hiện tại như Thục vương Cơ Ngôn Tú đang tích lũy thực lực, cho nên các hoàng tử trong Thịnh Kinh thành hoặc là không thấy không rõ tình thế, hoặc là thế lực yếu đến mức đáng thương, dù sao không ai có thực lực trêu chọc Tô Tín.
- Gọi Tề Long tới đây, các ngươi nói rõ chi tiết cho ta nghe một lần.
Qua một lúc, Tề Long chạy đến, hai người nói rõ sự việc xảy ra cho Tô Tín nghe, trong lúc Tô Tín bế quan ba tháng đã xảy ra không ít việc, trong đó trọng yếu nhất chính là rất nhiều cường giả Tây Cương Mật Tông được Nhân Hoàng Đại Chu mời vào Thịnh Kinh thành nghiên cứu bí mật bạch ngọc thạch bản.
Tây Cương Mật Tông Kim Cương tự đứng trong hàng ngũ Phật môn tam tự, thực lực hùng bá Tây Cương, ở Tây Cương, bọn họ chính là thần phật.
Chỉ có điều Tây Cương Mật Tông gần đây ít xuất hiện, bọn họ cũng biết mình khó rời khỏi Tây Cương, cho nên bọn họ rất ít tới Trung Nguyên tranh phong với Thiếu Lâm tự.
Lần này cao tăng Tây Cương Mật Tông nghe nói bí mật bạch ngọc thạch bản, bọn họ công bố trong Kim Cương tự có miêu tả về bí mật của bạch ngọc thạch bản, bọn họ cũng nghiên cứu thứ này nhiều năm, hiện tại bọn họ muốn hợp tác với Đại Chu, cùng nghiên cứu bí mật trong đó.
Cuối cùng không biết hắn đã nói gì với Cơ Hạo Điển, dù sao cuối cùng Cơ Hạo Điển đã đồng ý điều kiện của hắn, cho phép rất nhiều võ giả Tây Cương Mật Tông tiến vào Thịnh Kinh thành.
Như vậy cũng bỏ đi, nhưng không biết đám hòa thượng Tây Cương Mật Tông rót thuốc mê gì cho Cơ Hạo Điển, Cơ Hạo Điển đáp ứng cho bọn họ truyền đạo tại Trung Nguyên.
Phải biết rằng, hiện tại có tư cách truyền đạo tại Trung Nguyên chỉ có hai nhà, đó là phật tông Thiếu Lâm tự và Đạo Môn, cho dù với lực lượng của Bạch Liên giáo cũng bị Đại Chu liệt vào hàng ngũ tà giáo.
Về phần Kim Trướng Hãn Quốc tín ngưỡng Côn Già phái, Tây Vực ba mươi sáu quốc tín ngưỡng Bái Hỏa Giáo, những tôn giáo này chỉ có tư cách truyền đạo tại chỗ, chỉ cần ngươi dám truyền đạo trong Trung Nguyên, ngươi đang gây sự
với Đại Chu, tất nhiên sẽ bị thanh lý.
Kỳ thật dựa theo tính cách của các đời Nhân Hoàng, bọn họ cũng không muốn lưu Thiếu Lâm tự cùng Đạo Môn.
Chỉ có điều Đạo Môn và Thiếu Lâm tự truyền thừa quá lâu, nội tình vô cùng cường đại, có không ít vương triều liệt vào hàng quốc giáo, đã sớm dưỡng ra nội tình thâm hậu, cho dù vương triều thay đổi nhưng phật tông và Đạo Môn vĩnh viễn không diệt.
Trong hai đạo thống này, Đạo Môn dễ nói chuyện, cho dù là Thái Nhất đạo hay Tạo Hóa đạo, tất cả đều là chi nhánh của Đạo Môn, chẳng qua lý niệm mọi người khác nhau mà thôi, cũng không phải tranh giành đạo thống dẫn tới đấu sinh tử.
Nhưng Phật môn và Mật Tông lại khác, tuy bọn họ đều đứng trong hàng ngũ Phật môn tam tự, nhưng song phương lại có lý niệm phật pháp chênh lệch rất lớn, trong lịch sử từng phát sinh đại chiến với nhau.
Chỉ có điều người chiến thắng cuối cùng lại là Thiếu Lâm tự, Mật Tông bị đày tới một góc Tây Cương xa xôi.
Đương nhiên cũng có nguyên nhân là do Tây Cương Mật Tông tự tìm đường chết.
Mật Tông là một giáo phái nhưng phân ra vô số chi nhánh, ví dụ như Kim Cương tự là cường đại nhất, nhưng phía dưới có vô số giáo phái nhỏ, cũng là một trong các chi nhánh của Mật Tông, thực lực không bằng Kim Cương tự nhưng thực sự không kém.
Ví dụ như Côn Già phái ở thảo nguyên phía bắc chính là một chi nhánh của Mật Tông, chỉ có điều Côn Già phái tranh phong với Kim Cương tự tại Tây Cương nhưng bị đánh tàn phế, cuối cùng dẫn đệ tử còn sót lại đi tới thảo nguyên, cũng cắm rễ tại nơi này, bọn họ xuất hiện vài nhân vật kinh tài tuyệt diễm nên mới có Côn Già phái hiện tại.
Cuối cùng Côn Già phái còn trở thành quốc giáo của Kim Trướng Hãn Quốc, thực lực rất mạnh trong Kim Trướng Hãn Quốc, thậm chí có thể chia đều quyền lực với đại hãn Kim Trướng Hãn Quốc.
Đối với những chuyện rách nát của Tây Cương Mật Tông, mặc dù Tô Tín biết nhưng hắn không ngờ có ngày mình liên hệ với Tây Cương Mật Tông.
Tô Tín gỗ bàn, hỏi:
- Nói đi, Tây Cương Mật Tông muốn truyền đạo thì truyền đạo, dù sao chuyện này đã được bệ hạ cho phép, nhưng tại sao bọn họ xung đột với chúng ta? Rốt cuộc là ai trêu chọc ai trước?
Sắc mặt Tề Long khó coi, nói:
- Những hòa thượng Tây Cương Mật Tông này quá bá đạo, bọn họ muốn truyền đạo thì chúng ta không quản, trong quá trình đám người này truyền đạo lại quấn quít không buông, có thể nói đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
- Hơn nữa đại nhân ngươi cũng biết, Tây Cương Mật Tông không có căn cơ tại Trung Nguyên, trên cơ bản không thể truyền đạo cho người bình thường, cho nên bọn họ lựa chọn võ giả, dù sao chỉ cần bọn họ chọn một võ giả làm tín đồ, lực ảnh hưởng của võ giả còn mạnh hơn người bình thường cả trăm lần.
Tô Tín chau mày:
- Bọn họ dám truyền đạo cho thủ hạ của ta?
Tô Tín không có hảo cảm với bất cứ tôn giáo nào, Đạo gia thanh tịnh vô vi xem như không tệ, tính xâm lược nhỏ một chút, cho nên trong lịch sử có không ít lần Đạo Môn trở thành quốc giáo.
Nhưng Đạo Môn cũng tiêu diệt không ít các giáo phái khác.
Thủ hạ dưới tay hắn có người tu hành công pháp Đạo gia, có thể tu luyện công pháp Phật gia, cho dù ngươi luyện ma công cũng không sao cả.
Nhưng công pháp là công pháp, nếu ai cho rằng tín ngưỡng vượt qua mệnh lệnh của Tô Tín, Tô Tín không dễ dàng tha thứ như vậy.
Nếu như Mật Tông dám làm như thế, rõ ràng không đặt Tô Tín vào mắt, công nhiên đánh mặt Tô Tín.
Tề Long lắc đầu nói:
- Người Mật Tông vẫn chưa to gan tới mức công nhiên gây sự với Lục Phiến Môn, nhưng ánh mắt bọn họ đặt lên người các công hầu Đại Chu.
Có một ít công hầu Đại Chu bị quấy rối phiền phức, cho nên nhờ người Lục Phiến Môn xua đuổi bọn họ, không nghĩ tới đám phiên tăng Mật Tông rất bá đạo, lại công nhiên ra tay với người Lục Phiến Môn chúng ta, cũng làm chúng ta tổn thất vài huynh đệ.
Ánh mắt Tề Long lộ ra vẻ âm trầm:
- Bởi vì đại nhân ngươi đang bế quan, cho nên ta cũng không lập tức trở mặt với đám phiên tăng đó, chỉ có thể lựa chọn tạm thời ẩn nhẫn, không nghĩ tới đám phiên tăng này càng làm càng quá đáng.
- Bởi như vậy, các công hầu Đại Chu đã tung tin vịt Lục Phiến Môn chúng ta sợ phiên tăng, chỉ biết bạo ngược trong nội bộ, sợ hãi khi đối mặt kẻ thù bên ngoài.
- Trong khoảng thời gian này, uy tín Lục Phiến Môn chúng ta giảm mạnh, tình hình không ổn.
Hoàng Bỉnh Thành bổ sung thêm:
- Hơn nữa những tin đồn này đang nhắm vào lão đại ngươi, dù sao Lục Phiến Môn Thịnh Kinh thành do lão đại quản hạt.