Tô Tín cấp phật cốt xá lợi cấp cho đám người Vinh Quốc công trong ba ngày.
Cũng không phải Tô Tín keo kiệt, mà là đám người Vinh Quốc công không có ý chiếm dụng phật cốt xá lợi nhiều hơn.
Dù sao Tây Cương Mật Tông xuất ra điều kiện trao đổi với đổi được ba ngày, bọn họ không trả giá cái gì mà vượt qua thời gian ba ngày, đám người Vinh Quốc công không có da mặt dày như thế.
Việc này qua đi, đám người Vinh Quốc công rất khách khí cáo biệt Tô Tín, đồng thời cũng mang chuyện này truyền khắp Thịnh Kinh thành.
Kỳ thật bọn họ nhận ân huệ của Tô Tín, đương nhiên sẽ tìm cơ hội báo đáp.
Hiện tại thân phận và địa vị của Tô Tín cao hơn bọn họ, cho dù một ít thứ bọn họ nhận định là bảo vật cũng chưa chắc lọt vào mắt Tô Tín.
Cho nên bọn họ sẽ tuyên truyền một ít, cải biến cái nhìn của phần đông võ giả Thịnh Kinh thành nhắm vào Tô Tín.
Dù sao Tô Tín có uy danh triều đình rất lớn, nhưng danh tiếng của hắn không tốt đẹp gì.
Một là vì mật thám Lục Phiến Môn trải rộng thiên hạ, trong đó không chỉ giám sát những tông môn võ lâm, thuận tiện còn giám sát các võ giả quan viên của Đại Chu.
Dù sao tổng bộ đầu và hành quân Đại tổng quản ở bên ngoài của Đại Chu có quyền lực rất lớn, nếu không có một ít hạn chế, Đại Chu cũng sợ bọn họ sinh ra nhị tâm và tạo phản.
Chính bởi vì như thế, đa số công hầu Đại Chu đều không chào đón người Lục Phiến Môn, dù sao không có người nào ưa thích chính mình bị người khác âm thầm giám thị.
Đương nhiên ngoại trừ quân đội, quân đội và Lục Phiến Môn hợp tác tương đối nhiều, song phương cũng hiểu rõ về nhau.
Nhưng người triều định không vừa mắt Tô Tín chính là vì hắn việc làm của hắn.
Trước khi không có vị trí tổng bộ đầu Thịnh Kinh thành, người quản lý Thịnh Kinh thành đều rất dễ dãi.
Dù sao Thịnh Kinh thành là nơi hoàng tử đi lại khắp nơi, trong nhà của công hầu Đại Chu cũng có được võ giả Hóa Thần cảnh tọa trấn, trên cơ bản không ai dám quản.
Nhưng từ khi Tô Tín ngồi trên trí này đưa ra luật lệ rất hà khắc, từ đó có rất nhiều người không thể tiếp nhận nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chính bởi vì như thế Tô Tín không có danh tiếng tốt trong triều đình, chỉ có điều đám người kia giận mà không dám nói gì mà thôi.
Hiện tại Tô Tín giúp đám người Vinh Quốc công một chút, đám người Vinh Quốc công cũng hết sức tuyên truyền giúp Tô Tín, từ đó nói rõ với các ngươi Tô đại nhân không có âm tàn độc ác như các ngươi tưởng tượng, trong tình huống không có xung đột lợi ích, người ta rất đại khí.
Kết quả tin tức này truyền bá rộng rãi trong Thịnh Kinh thành, cuối cùng lại lọt vào tai Thiếu Lâm tự.
Phương Trượng Thiếu Lâm tự Huyền Khổ dùng phần lớn thời gian bế quan, cho nên sự vụ trong Thiếu Lâm tự tạm thời do thủ tọa La Hán đường Huyền Minh phụ trách.
Sau khi Huyền Minh nghe tin tức này cũng ngạc nhiên.
Thân là cường giả Dương Thần cảnh của Phật tông, hắn biết rõ phật cốt xá lợi do cao tăng Chân Vũ cảnh lưu lại trọng yếu bao nhiêu, đặc biệt đối với Thiếu Lâm tự bọn họ mà nói, đây chính là chí bảo truyền thừa.
Nhưng vấn đề tại sao nó rơi vào trong tay của Tô Tín?
Phải biết rằng với uy danh của Thiếu Lâm tự trong võ lâm Trung Nguyên, cho dù phật cốt xá lợi rơi vào trong tay ai, Thiếu Lâm tự cũng có nắm chắc lấy khỏi tay bọn họ.
Đương nhiên Thiếu Lâm tự cũng không phải không giảng đạo lý, Thiếu Lâm tự dùng trân tàng nhiều năm cho ngươi lựa chọn, cam đoan có thể làm cho ngươi thoả mãn.
Nếu thứ này rơi vào trong tay Ma Môn, Thiếu Lâm tự cũng không lo lắng, cùng lắm ra tay đoạt là được, không cần phải giảng đạo lý với tà ma ngoại đạo.
Nhưng bây giờ phật cốt xá lợi nằm trong tay Tô Tín, việc này làm Huyền Minh đau đầu.
Thiếu Lâm tự bọn họ là người kết thù lớn nhất với Tô Tín, đương nhiên trước kia có Thanh Thành kiếm phái, chỉ có điều mới bị Tô Tín tru diệt cả nhà.
Nói đơn giản hai bên là kẻ thù, cho nên Thiếu Lâm tự rất hiểu Tô Tín, cho dù bọn họ cứng mềm cũng khó thu phật cốt xá lợi trong tay Tô Tín.
Kỳ thật Huyền Minh lại nghĩ tới nguyên nhân Thiếu Lâm tự bọn họ kết thù với Tô Tín.
Huyền Minh bất đắc dĩ, đây là ông trời cấp đối thủ cho Thiếu Lâm tự bọn họ.
Ban đầu Tô Tín không có chút quan hệ nào với Thiếu Lâm tự bọn họ, Tô Tín giết đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự thì giết, những người kia thật sự xuất không ít lực vì Thiếu Lâm tự, nhưng cũng gây ra không ít phiền toái cho Thiếu Lâm tự, còn phá hư thanh danh Thiếu Lâm tự.
Cho nên đừng nói Tô Tín giết một, cho dù hắn giết một trăm cũng không có quan hệ gì với Thiếu Lâm tự.
Nhưng lại làm người ta bất đắc dĩ chính là, đệ tử tục gia kia lại là đệ tử của Giác Nghiêm, cộng thêm Giác Nghiêm tánh khí táo bạo, hơn nữa gặp chuyện sẽ không suy nghĩ, như vậy mới bị người Chúc gia lợi dụng gây phiền phức cho Tô Tín, kết quả không giết được Tô Tín, từ đó kết tử thù với nhau.
Nhưng chỉ như thế cũng bỏ đi, Tô Tín thật sự có thù oán với Thiếu Lâm tự nhưng Tô Tín chỉ cần trả thì Giác Nghiêm là đủ, hắn cũng không phải ngu ngốc, chỉ cần Giác Nghiêm không có chủ động đứng ra khiêu khích, Tô Tín cũng không ngu ngốc đi gây phiền phức với Thiếu Lâm tự.
Nhưng chuyện này rất trùng hợp, Giác Nghiêm động nộ niệm chuẩn bị xuống núi tìm Tô Tín kết thúc tâm ma, cuối cùng còn chết trong tay Tô Tín trong Côn Luân Bí Cảnh, tốt rồi, song phương kết thù hận không chết không thôi..
Thậm chí ngay cả Huyền Minh cũng không biết nên oán ai mới tốt, oán người Chúc gia đùa nghịch tâm cơ kéo Thiếu Lâm tự xuống nước? Nhưng đáng tiếc người Chúc gia người cũng bị Tô Tín giết sạch.
Oán Giác Nghiêm vọng động nộ niệm hay oán Huyền Quan liều chết với Tô Tín báo thù cho đồ đệ của mình? Võ giả Thiếu Lâm tự bọn họ không sa đọa tới mức oán hận đồng môn đã chết.
Cho nên Huyền Minh
chỉ có thể nói tất cả đều là số mệnh, hơn nữa phật cốt xá lợi nằm trong tay Tô Tín, bọn họ không thể không đi lấy, cho nên hiện tại phải làm thế nào mới có thể liên hệ với Tô Tín.
Đương nhiên càng làm cho Huyền Minh phát sầu không chỉ vì việc này, tin tức Tây Cương Mật Tông bắc thượng truyền đạo cũng làm Thiếu Lâm tự kiêng kị không thôi.
Thiếu Lâm tự thật sự chiến thắng trong cuộc chiến tranh giành đạo thống ngày xưa, nhưng Thiếu Lâm tự không dám cam đoan mình thắng cả đời.
Tây Cương Mật Tông bại nhưng bọn họ có thể nghỉ ngơi lấy sức tại Tây Cương, tối thiểu không cần lo lắng có ngoại lực tạo thành ảnh hưởng tới tông môn.
Nhưng Thiếu Lâm tự không giống, thân tử Trung Nguyên bốn bề thọ địch, Thiếu Lâm tự phải đối mặt với không ít nguy cơ bên ngoài.
Lần trước Tạo Hóa Đạo môn quật khởi đã làm Thiếu Lâm tự tổn thương nguyên khí, nếu không phải Phương Trượng Huyền Đàm ngày xưa binh hành hiểm chiêu, chỉ sợ Thiếu Lâm tự hiện tại còn phải ẩn mình.
Đối với Thiếu Lâm tự mà nói, Mật Tông chính là con sói đói, thời điểm bọn họ mạnh nhất, Mật Tông không dám khiêu khích như vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn núp ở Tây Cương nhìn mà thèm thuồng.
Nhưng chờ tới lúc Thiếu Lâm tự suy yếu, Mật Tông nhất định sẽ trực tiếp bắc thượng tiến vào Trung Nguyên đánh một trận với Thiếu Lâm tự, triệt để thay thế vị trí đứng đầu Phật tông của Thiếu Lâm tự, sẽ không lưu tình cảm với Thiếu Lâm tự.
Đây là sự tàn khốc của tranh giành đạo thống, đặc biệt phân tranh cùng một mạch đạo thống càng như vậy.
Đạo Môn và Ma Môn đều là địch nhân trong Thiếu Lâm tự, nhưng Mật Tông lại là dị đoan!
Địch nhân còn có thể bởi vì lợi ích nào đó nên phải buông tha đối địch và hợp tác, nhưng dị đoan là tồn tại nhất định phải thanh trừ!
Nhưng lần này Tây Cương Mật Tông đã đưa ra quyết định sáng suốt, đó chính là liên thủ cùng Đại Chu, hiện tại truyền đạo trong Thịnh Kinh thành, điều này cũng làm cho Thiếu Lâm tự không thể nhúng tay.
Dù sao với thực lực của Thiếu Lâm tự hiện tại không đánh lại Đại Chu, Mật Tông ra khỏi Thịnh Kinh thành, Thiếu Lâm tự sẽ không ngại động thủ, nhưng trong Thịnh Kinh thành, Thiếu Lâm tự không dám công nhiên động thủ chém giết Mật Tông, nếu không những cường giả Đại Chu kia không phải mù lòa, bọn họ sẽ không bỏ mặc.
Cho nên Thiếu Lâm tự biết rõ Mật Tông bắc thượng ở lại Thịnh Kinh thành thời gian rất lâu, nhưng bọn họ không thể ra tay, không phải bọn họ không muốn động thủ, chỉ là không thể mà thôi.
Nhưng hiện tại cao tăng Chân Vũ cảnh lưu lại phật cốt xá lợi đã xuất thế, nghe nói cao tăng Mật Tông đã dùng qua ba ngày, Thiếu Lâm tự lại không thể không quản.
Chỉ có điều đây là đại sự, Huyền Minh không dám dễ dàng quyết định, hắn vẫn phải đi tìm Huyền Khổ mới được.
Huyền Minh đứng dậy đi đến đình viện của Huyền Khổ, vừa mới đẩy cửa phòng ra, trong phòng có phật quang bao phủ, Huyền Khổ ngồi ở khu vực giữa phòng, quanh người tỏa ra phật pháp sáng rực, phạm vi mười trượng quanh người hắn hóa thành phật quốc, cảnh tượng xinh đẹp tới cực điểm.
Nhìn thấy cảnh này, Huyền Minh cũng kinh ngạc.
Đây không phải ảo cảnh, mà là thế giới chân chính!
Thiên địa của Huyền Khổ không hợp với thiên địa chung quanh, giống như muốn mở thế giới trong thế giới, việc này cực kỳ kinh người.
Chỉ có điều phật quốc tịnh thổ kia chỉ duy trì một phút là lung lay, cuối cùng nghiền nát.
Huyền Khổ mở mắt ra, Huyền Minh kích động hỏi:
- Sư huynh, chẳng lẽ ngươi đã đột phá đến cảnh giới kia?
Mặc dù Huyền Minh chỉ là Dương Thần cảnh nhưng hắn cũng xuất thân từ Thiếu Lâm tự, còn có một vị sư huynh Chân Vũ cảnh, cho nên hắn rất quen thuộc cảnh giới Chân Vũ cảnh.
Trạng thái của Huyền Khổ hiện tại là tiêu chí đột phá đến cảnh giới khác.
Huyền Khổ lắc lắc đầu nói:
- Còn quá sớm, ta hiện tại chỉ mới chạm tới biên giới.
Huyền Minh lắc đầu đáng tiếc:
- Cho dù chạm tới biên giới đã không tồi, Thiên bảng ba mươi sáu vị trí, còn có một ít lão quái vật ẩn cư đã lâu, những người này có bao nhiêu người mò tới biên giới cảnh giới khác?
Huyền Minh hỏi lại:
- Sư huynh, có mấy người trên giang hồ đột phá tới cảnh giới đó?
Huyền Khổ nói:
- Tạo Hóa Đạo môn Lý Bá Dương đã đạt tới cảnh giới này.
Nói tới Lý Bá Dương, biểu lộ của Huyền Minh giống như ăn con ruồi.
Đến thế hệ của bọn họ, Thiếu Lâm tự hoàn toàn bị Tạo Hóa Đạo môn áp chế, thậm chí đã có cảm giác tràn ngập nguy cơ.
Lúc trước ‘ Thuần Dương Đạo Tôn ’ Lý Bá Dương đích thân tới Thiếu Lâm tự luận đạo với Phương Trượng Thiếu Lâm tự đời trước, khi đó Huyền Minh chỉ là Dung Thần cảnh mà thôi.
Nhưng Huyền Minh vẫn nhớ mãi không quên cảnh tượng khi đó.
Trên đỉnh Thiểu Thất sơn tràn ngập đạo uẩn và phật quang, một hồi luận đạo không có sát cơ nào, nhưng Phương Trượng Thiếu Lâm tự đời trước qua vài ngày sau trọng thương bỏ mạng, từ đó Thiếu Lâm tự bắt đầu suy bại.