Trong không gian hệ thống trắng xóa, Tô Tín nói:
- Ta muốn tiến hành rút thưởng nhiệm vụ.
Hệ thống nói:
- Quyền một lần quay loại thưởng chỉ định (trên hai sao, dưới ba sao), ký chủ hãy chọn một trong số sáu loại.
Tô Tín không hề do dự mà nói ngay:
- Công pháp.
Vòng quay trên màn hình không ngừng chuyển động, từng cái lướt qua, cuối cùng xuất hiện trước mặt Tô Tín một nam nhân có tướng mạo xấu xí, sắc mặt u ám.
- Chúc mừng ký chủ rút được nhân vật Văn Tuyết Ngạn, kèm theo mười một công pháp như Cừu Cực Chưởng, Hận Cực Quyền, Thế Kiếm, Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao…, nhân vật được đánh giá hai sao rưỡi, công pháp một sao đến ba sao, bởi vì loại rút thưởng này thuộc thưởng đặc biệt của nhiệm vụ nên không thể dùng điểm phản diện để tiến hành rút chỉ định.
Tô Tín suy nghĩ một chút rồi nói lầm bầm:
- Văn Tuyết Ngạn, thì ra là anh ta.
Nhắc đến cái tên Văn Tuyết Ngạn, có lẽ rất nhiều người đều thấy lạ lẫm, nhưng nói đến thiên hạ đệ thất thì chắc chắn mọi người sẽ có ấn tượng.
Đây là một trong những nhân vật phản diện bị người đời oán hận nhất trong “Thuyết anh hùng, thùy thị anh hùng hệ liệt”, đồng thời cũng là nhân vật vô cùng đáng thương.
Nhưng chính vì đáng thương nên sẽ có chỗ đáng hận.
Văn Tuyết Ngạn vốn là con trai Ma Thị người thiếp thứ sáu của quan cao trong triều Văn Trương, mẫu thân hắn xuất thân bần hàn, chịu nhiều tủi nhục, cuối cùng buồn sầu mà chết.
Hắn chịu sự ức hiếp ghẻ lạnh của các huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ, cộng thêm tướng mạo hắn xấu xí, trời sinh vẻ mặt u buồn nên càng bị nhiều người khinh ghét.
Nhưng cuối cùng hắn lại mất trí muốn làm ô uế người muội muội cùng cha khác mẹ của mình nên bị đuổi ra khỏi nhà, sau này khổ luyện võ công trở thành một đệ nhất cao thủ bên cạnh gian tướng Thái Kinh.
Tuy Văn Tuyết Ngạn có danh hiệu thiên hạ đệ thất, nhưng thực lực của hắn lại chẳng lọt vào được vị trí thứ bảy mươi bảy, được gọi là “thiên hạ đệ thất” chỉ là vì người ta không tài nào biết được thực lực thật sự của hắn mà thôi.
Chuyện khiến thực lực Văn Tuyết Ngạn tăng mạnh đó là hắn bái Nguyên Thập Tam Hạn làm sư phụ, đồng thời trở thành đệ tử được Nguyên Thập Tam Hạn yêu quý nhất, truyền cho không ít võ công trong Tự Tại môn.
Tô Tín hơi đau đầu khi nhìn diễn giải trên màn hình lớn.
Thực ra nhân vật thiên hạ đệ thất này cũng không đến nỗi nào, hắn còn có rất nhiều võ công bí truyền của Nguyên Thập Tam Hạn ở Tự Tại môn
Nhưng trước đó hắn có học qua những loại võ công tầm thường như Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao…, cộng thêm việc hệ thống không cho phép chỉ định rút thưởng nữa nên cơ hội cậu rút phải thứ võ công rác rưởi là rất cao.
- Phải rồi, vì sao nhân vật thiên hạ đệ thất được đánh giá hai sao rưỡi, nhưng công pháp của hắn lại đến tận ba sao?
Bây giờ Tô Tín mới chú ý đến điểm này, võ kỹ kèm theo nhân vật lại cao hơn cả cấp sao của nhân vật đó.
Hệ thống nói:
- Cấp sao đánh giá nhân vật là dựa vào thực lực của bản thân để quyết định, còn cấp công pháp kèm theo nhân vật là dựa vào mức độ học hoàn chỉnh nó của nhận vật để quyết định.
- Tôi từng nói với ký chủ rằng, ví dụ cấp của bản gốc “Cửu Âm Chân Kinh” được đánh giá là bốn sao, nếu ký chủ rút được Âu Dương Phong, thì chỉ có được “Cửu Âm Chân Kinh bản nghịch luyện” mà thôi, cấp của nó sẽ là ba sao, còn cấp nhân vật Âu Dương Phong được đánh giá là ba sao rưỡi.
- Nếu ký chủ rút được Dương Khang, tức sẽ được tàn quyển Cửu Âm Bạch Cốt Trảo trong “Cửu Âm Chân Kinh”, cấp của nó là hai sao, còn cấp nhân vật Dương Khang lại chỉ có một sao.
- Thiên hạ đệ thất cũng như kiểu của Dương Khang, “Thế Kiếm” được dung hợp tất cả võ công trên người mà hắn có được đánh giá ba sao.
- Hắn học lén được một phần Thương Tâm Tiễn Quyết của Nguyên Thập Tam Hạn, tuy chỉ có một phần, nhưng cấp đánh giá lại được ba sao.
- Vậy thì trực tiếp bắt đầu rút công pháp đi.
Công pháp mà thiên hạ đệ thất có được thật sự quá nhiều, nếu may mắn có thể rút được Thương Tâm Tiễn Quyết tàn quyển vậy thì coi như hời rồi.
Tô Tín lộ nụ cười khổ, vốn cho rằng lần thưởng này sẽ là một phúc lợi, nhưng cuối cùng lại vẫn phải nhờ trông chờ vào vận may.
Vòng sáng lắc lư ở ô công pháp mười một rồi chầm chậm dừng lại.
- Chúc mừng ký chủ thành công rút được bộ Hận Cực Quyền, Cừu Cực Chưởng, vì thuộc tính hai loại võ kỹ này tương đồng nhau, nên đánh giá cấp đều là hai sao rưỡi.
- Tuy không được Thương Tâm Tiễn Quyết tàn quyển nhưng vậy cũng tốt rồi.
Có thể nhận được Hận Cực Quyền và Cừu Cực Chưởng coi như cũng không tệ, hai công pháp này đều là tuyệt kỹ Nguyên Thập Tam Hạn tự sáng tạo ra, được ông dạy cho thiên hạ đệ thất, uy lực lớn vô cùng.
Quan trọng nhất là hai võ kỹ này bù lấp vào những chỗ còn thiếu sót về phần biến hóa của võ công Tô Tín.
Đại Tu Di Kiếm Pháp thiên về phòng thủ, không phù hợp lắm với phong cách của Tô Tín, tuy Tô Tín luyện Đại Tu Di Kiếm Pháp lên đến độ thuần thục rất cao, nhưng càng dùng càng không hợp.
Còn khoái kiếm Kinh Vô Mệnh thích hợp dùng một chiêu đoạt mạng, kiếm xuất khỏi vỏ nếu không đâm trúng đối thủ thì sau đó kiếm sẽ yếu đi mấy phần.
Khoái kiếm quỷ dị tàn độc này, nếu dùng để làm chiêu bài nước cuối sẽ thích hợp hơn nhiều.
Sau khi rời khỏi hệ thống, Tô Tín ra ngoài tìm Hoàng Bính Thành.
Hoàng Bính Thành nhìn Tô Tín với vẻ ngạc nhiên, chẳng phải lão đại bế quan sao? Sao chưa bao lâu đã ra rồi?
- Lão Hoàng, Lý sư gia giao cho ngươi sắp xếp, tiền lương mỗi tháng giống với các ngươi. Nhưng có một chuyện ngươi cần ghi nhớ đó là ngươi có thể sai ông ta làm việc, nhưng không được để ông ta nắm quyền.
Lý sư gia tuy đã cậy nhờ Tô Tín, nhưng ông ta vốn là người từng phản bội chủ nhân.
Loại người này tuy Tô Tín dùng nhưng lại không trọng dụng.
Hôm nay ngươi có thể vì lợi ích mà phản bội Hổ tam gia, sao có thể biết mai kia ngươi có vì lợi ích mà phản bội ta không chứ?Hoàng Bính Thành gật đầu, thật ra dù Tô Tín không nói thì hắn chắc chắn cũng không coi trọng Lý sư gia.
Vừa về cậy nhờ lão đại đã giành công với ta, muốn đùa gì chứ.
Sau khi căn dặn xong Hoàng Bính Thành, Tô Tín liền rời khỏi Khoái Hoạt Lâm trở về tiểu viện của mình.
Từ khi tiến công Vĩnh Lạc phường đến nay cậu chưa từng được nghỉ ngơi đàng hoàng, giờ cũng nên nghỉ ngơi được rồi.
Sau khi trở về nhà, Hinh Nhi đang nhăn nhó mặt mày ngồi trong phòng nghe một thầy dạy
học, nhìn thấy Tô Tín trở về cô bé liền lao ngay vào lòng cậu, khuôn mặt đáng thương nói:
- Ca ca, hôm nay muội không học có được không? Mấy ngày rồi muội không được gặp huynh, hay là huynh dạy muội luyện kiếm đi.
Những ngày Tô Tín công đánh Thanh Trúc bang, Hinh Nhi đều bị ép ngồi nghe những bài giảng khô khốc với thầy, còn phải viết đến mấy trăm chữ, sớm đã chịu hết nổi.
Giờ vừa nhìn thấy Tô Tín trở về, cô bé liền nhảy bổ vào kể khổ.
Thầy dạy học nhìn thấy Tô Tín liền lo lắng nói:
- Tô lão đại, Hinh Nhi tiểu thư tư chất thông minh, chỉ là có chút hiếu động, nếu không nắm cơ hội học chữ, đợi đến khi lớn tuổi hơn một chút e là càng học không vào nữa.
Tô Tín là lão đại của bang, còn hắn ta chỉ là một tú tài thi rớt, thường ngày dựa vào việc dạy học, viết thư hộ để sống qua ngày, hắn không dám đắc tội với Tô Tín, chỉ sợ Tô Tín cho rằng hắn cố ý nghiêm khắc với Hinh Nhi.
- Được rồi tiên sinh, ta biết những điều này, nhưng học cũng cần kết hợp nghỉ giải lao, hôm nay coi như Hinh Nhi nghỉ phép một hôm đi.
- Ca ca huynh thật tốt!
Hinh Nhi liền kích động nhảy cẫng lên ôm lấy Tô Tín.
- Vậy lão phu cáo từ.
Thầy dạy học ở cùng nhân vật uy danh hiển hách như Tô Tín nhìn có vẻ rất chênh lệch.
- Được rồi, không nũng nịu nữa, chỉ cho phép muội chơi hôm nay thôi, ngày mai vẫn phải tiếp tục học chữ.
Tô Tín dạy dỗ nói.
- Muội biết rồi.
Hinh Nhi vừa rồi còn đang ngẩng đầu giờ bỗng cúi gằm mặt xuống.
Sau khi bảo Hinh Nhi đi chơi xong, Tô Tín liền trở về phòng chuẩn bị ngủ.
Đấu trí với lão hồ ly Sa Phi Ưng thực sự rất hao tâm tổn trí.
Ngày hôm sau Tô Tín tỉnh dậy với tinh thần thoải mái, cậu không định đi đến Khoái Hoạt Lâm, mà đi thẳng đến Vĩnh Lạc phường.
Khoái Hoạt Lâm đã ổn định còn Vĩnh Lạc phường lại là địa bàn mới bị đánh chiếm về, phần lớn thuộc hạ của Tô Tín đều tập trung ở Vĩnh Lạc phường, cậu cũng cần đi đến đó trấn giữ.
Những bang chúng gặp Tô Tín trên đường đều lần lượt hành lễ, trong mắt để lộ vẻ sùng bái.
Cũng không trách bọn họ được, mệnh lệnh của bang hôm qua đã truyền xuống, bổ nhiệm Tô Tín làm đại đầu mục Phi Ưng bang.
Cần biết rằng Tô Tín hiện giờ chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi, một đại đầu mục mười bảy tuổi, độ tuổi này cũng có chút cường điệu hóa.
Dù là con trai của bang chủ Sa Phi Ưng thì cũng mới trạc tuổi Tô Tín, nhưng cậu lại được trực tiếp phong làm đại đầu mục nên cũng khó tránh khỏi việc bị người trong bang chỉ trích.
Nhưng việc Tô Tín lên làm đại đầu mục không ai có thể nói gì được, đây chính là công lao mà cậu đã dùng thực lực để đổi lấy!
Ở cổng đường viện của Vĩnh Lạc phường, nhìn thấy Tô Tín đến, Hoàng Bính Thành vội đến nghênh đón:
- Lão đại, sao người không nghỉ ngơi vài ngày? Ở đây giao cho thuộc hạ là được rồi.
Hoàng Bính Thành mang vẻ nịnh bợ nói, tuy có chút hoài nghi về sự tâng bốc này nhưng đây là tính cách của hắn.
- Giao cho ngươi đương nhiên ta yên tâm, nhưng con đường võ đạo không tiến lên sẽ bị thụt lùi, đặc biệt là giai đoạn hậu thiên luyện thể, càng cần ngày đêm rèn luyện cơ thể, không chỉ ta cần tu luyện mà huynh đệ thuộc hạ cũng không được dừng lại. Diễn võ đường ở đường viện Vĩnh Lạc phường đã sửa xong chưa?
Thì ra lúc Thanh Trúc bang ở Vĩnh Lạc phường, chẳng cần diễn võ đường gì cả, hậu viện của đường viện đều được dùng để cất giữ tạp vật.
Lúc Tô Tín nhận đường viện thì đã sai Hoàng Bính Thành cho người dọn dẹp hậu viện này để làm thành diễn võ đường.
- Đã sai người làm xong từ trước rồi, diện tích hơi nhỏ, đang chuẩn bị mở rộng ra thêm một chút, nếu không sẽ không đủ chỗ cho hơn nghìn huynh đệ.
Tô Tín gật đầu hỏi:
- Những bang chúng mới gia nhập có làm trái quy tắc không?
Hoàng Bính Thành có chút ái ngại nói:
- Đúng là có một số, nhưng đều đã bị Lý Hoại dẫn người đi bắt về phạt nặng rồi.
- Đám thuộc hạ của Lý Hoại ra tay cũng nặng lắm, nhưng mà thuộc hạ nghĩ bọn chúng cả đời cũng sẽ không dám tái phạm lần nữa đâu, những thương nhân kia cũng đã biết lão đại người không phải là chỉ nói cho có.
Vốn dĩ những thương nhân ở Vĩnh Lạc phường vẫn bất bình với quy tắc thay đổi mức tiền thuế đồng thời tăng tiền thuế tháng lên thành năm mươi lượng của Tô Tín, nhưng giờ nhìn thấy Tô Tín phạt nặng những thuộc hạ thì bọn họ chẳng còn nói gì nữa.
Lúc trước khi Thanh Trúc bang còn ở đây, tuy tiền thuế thu ít hơn nhưng những bang chúng cấp thấp lại thường đến cản trở chuyện làm ăn của các cửa hiệu.
Đúng như câu Diêm Vương còn dễ, tiểu quỷ khó chơi, tuy chỉ bỏ ra vài lượng bạc cho đám bọn họ là đủ, nhưng mỗi tháng bọn chúng đến tận vài lần, số tiền bị chúng bòn rút không hề ít hơn tiền thuế, hơn nữa còn cản trở chuyện làm ăn của bọn họ.
Giờ thuộc hạ của Tô Tín tuân thủ quy tắc, có Lý Hoại dẫn người đi giám sát, trừ khi không muốn lăn lộn dưới trướng Tô Tín nữa, nếu không có ai dám tái phạm chứ?