Trong nháy mắt chém chết hai người, không cho người ta cơ hội phản ứng, Thiết Vô Tình ra tay gọn gàng linh hoạt cũng vô cùng tàn nhẫn xâm nhập vào nhân tâm.
Còn lại một mình Hầu Minh cũng không có chút tâm tư chống cự, lập tức quay người bỏ chạy.
Nhưng Thiết Vô Tình đã dung hợp loan đao làm một, nó giống như vòng xoáy quét qua người, ngay sau đó Thiết Vô Tình lật tay đánh một chưởng vào người Hầu Minh.
Kình phong lạnh buốt bao phủ toàn thân, Hầu Minh lập tức quay người né tránh.
Nhưng hai thanh loan đao quét qua quét lại, trong tích tắc biến hướng né tránh và trực tiếp chém vỡ chân khí hộ thân của Hầu Minh, đồng thời cũng chém ngang lưng hắn.
- Đáng chết! Rốt cuộc ngươi là ai?
Nhìn thấy ba tên đệ tử Tiên Thiên bị đánh chết trước mặt mình, Ngô Đạo Viễn quả thực muốn điên lên.
Mặc dù nói đại tông môn như kiếm phái Thanh Thành, đệ tử cấp bậc Tiên Thiên không thiếu nhưng không có nghĩa là đệ tử Tiên Thiên không khác gì rau cải trắng, bị giết mấy người cũng không ảnh hưởng gì.
Lần này lại giết chết ba đệ tử đích truyền, đối với kiếm pháp Thanh Thành là chuyện đại sự.
Hắn thật sự không biết phương là ai, không ngờ người này dám khinh thường kiếm phái Thanh Thành đại khai sát giới.
Ném thanh kiếm màu đỏ của mình đi, Ngô Đạo Viễn lại rút ra một thanh trường kiếm màu vàng lợt, kiếm quang lạnh thấu xương, hắn thi triển kiếm pháp mang theo sát khí mạnh.
- Bạch Hổ chủ sát phạt, ngươi dùng Bạch Hổ đạo kiếm? Đáng tiếc, từ khi kiếm phái Thanh Thành các ngươi không còn Tứ Linh Tôn Giả thì không có kẻ nào tu hành Bạch Hổ đạo kiếm tới đỉnh cao.
- Tuy ngươi có ngoại hiệu Tứ Linh Kiếm nhưng bốn môn đạo kiếm Chu Tước, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ này đều không thông, quả thực làm mất mặt Tứ Linh Tôn Giả.
Trong lòng Ngô Đạo Viễn vô cùng kinh ngạc, người này rốt cuộc là ai, không ngờ lại thuộc bí ẩn của kiếm phái Thanh Thành như lòng bàn tay.
Phải biết rằng tuy hắn được truyền thừa Tứ Linh đạo kiếm của Tứ Linh Tôn Giả năm xưa nhưng Tứ Linh Tôn Giả vẫn đang thất lạc ngàn năm nay rồi.
Ngô Đạo Viễn lúc trước chỉ vô tình phát hiện công pháp Tứ Linh Tôn Giả lưu lại trong Tàng Kinh Các của kiếm phái Thanh Thành mới luyện thành Tứ Linh Đạo Kiếm.
Đừng nói người trong giang hồ, ngay cả trong Thanh Thành cũng không có mấy người biết tới đấy danh tiếng của Tứ Linh Tôn Giả.
Thiết Vô Tình lắc lắc đầu nói:
- Ngươi năm đó cũng là chơi qua Nhân Bảng, là cao thủ trẻ tuổi sao? Chậc chậc, võ lâm đời trước càng tìm hiểu càng thụt lùi, thậm chí ngay cả loại người phế vật như ngươi cũng có thể leo lên Nhân Bảng, luyện võ vài chục năm chỉ đạt tới trình độ này sao?
Ngô Đạo Viễn không đến mức giống như đệ tử trẻ tuổi Hầu Minh, bị người nhục mạ một câu là nổi trận lôi đình.
Tuy nội tâm hắn hận không thể đập chết Thiết Vô Tình nhưng lại không dám thốt lên câu nào, mà kiếm Bạch Hổ của hắn lại tỏa ra sát khí đậm đặc hơn trước một ít.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, trong mắt Thiết Vô Tình lộ ra vẻ đùa cợt.
Hắn dùng thanh loan đao tạo hình kỳ quái chém giết Hầu Mình xong đã không còn binh khí.
Đối mặt với Ngô Đạo Viễn đang sử dụng kiếm sát phạt Bạch Hổ nhưng hắn vẫn dùng tay không đối chiến, hắn đánh ra một chưởng như ẩn chứa cả thiên địa trong đó.
Loong coong!
Tiếng kiếm thanh thúy vang lên.
Kiếm của Ngô Đạo Viễn thậm chí còn không phá được chân khí hộ thân của Thiết Vô Tình, hắn bị Thiết Vô Tình đánh một chưởng bay đi.
Tô Tín nhìn thấy cảnh này thì khóe mắt co giật vài cái, hắn nhớ tới lúc ở phủ Thường Ninh, Thiết Vô Tình thích vuốt vuốt kiếm.
Sắc mặt Ngô Đạo Viễn biến hóa.
Một chưởng xuất ra, kiếm trong tay hắn vỡ vụn.
Chờ hắn muốn rút chuôi kiếm khác lần nữa, hắn lại kinh hãi phát hiện một lực lớn đang hút hắn tới bên cạnh Thiết Vô Tình, hắn lại bị một chưởng đánh bay!
- Tu Di Đại Thủ Ấn! Phượng Dực Bát Trảm Đao! Ngươi là người Thiết gia Lục Phiến Môn!
Ngô Đạo Viễn phun ra một ngụm máu tươi, rốt cục nghĩ đến xuất thân của Thiết Vô Tình.
Loan đao tạo hình kỳ dị nhưng lực mạnh như núi cao, đây là bí kíp võ công của Thiết gia Lục Phiến Môn!
Thiết Vô Tình thản nhiên nói:
- Trả lời đúng, đáng tiếc không có phần thưởng.
Vừa dứt lời, hắn lại vận công Tu Di Đại Thủ Ấn trực tiếp đánh cho Ngô Đạo Viễn là võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong như giẻ miếng rách.
Oành !
Tiếng nổ lớn vang lên, áp lực mạnh từ bàn tay Thiết Vô Tình ập tới, thân thể Ngô Đạo Viễn bị đánh nát không còn hình hài nguyên vẹn.
- Ha ha, rác rưởi.
Thiết Vô Tình cười nói, Tô Tín sợ hãi nhìn hắn.
Chiêu này của Thiết Vô Tình tên là Tu Di Đại Thủ Ấn gì đó, cảm giác giống như bí kíp phật môn nhưng Tô Tín cảm giác nó lại là tà môn, cũng có cảm giác giống ma công.
Cảm giác được ánh mắt Tô Tín, Thiết Vô Tình quay đầu lại tươi cười với Tô Tín:
- Tô bang chủ, nhìn thấy ta rất bất ngờ sao?
Tô Tín lập tức cười khổ:
- Đâu chỉ bất ngờ, quả thực giống như đang nằm mơ. Thiết đại nhân, ngươi giấu diếm ta quá kĩ rồi, cái gì mà tổng bộ đầu đông thập nhị phường, chỉ sợ đây không phải thân phận chân thật của ngươi.
Thiết Vô Tình vươn tay ra, thu hồi Phượng Dực Bát Trảm Đao bên cạnh thi thể Hầu Minh trở về.
Hắn cẩn thận lau máu trên đao nói:
- Có thể ngươi nói sai rồi, ta đúng là tổng bộ đầu đông thập nhị phường, thân phận này có công hàm cấp trên thừa nhận. Trước kia ta không phải là đầu mục bắt người, chỉ là tiểu bộ khoái tuần bổ của Lục Phiến Môn mà thôi.
Nghe được Thiết Vô Tình nói thế, Tô Tín âm thầm bĩu môi, tuần bổ nho nhỏ trong Lục Phiến Môn sao?
Cho dù chỉ là tiểu bộ khoái nhưng đó cũng thuộc về Lục Phiến Môn.
Lục Phiến Môn là nơi nào chứ? Phụ trách giám sát tông môn võ đạo trong thiên hạ, dò hỏi tình báo đế quốc, chính là một trong những tổ chức vũ lực mạnh của vương triều Đại Chu.
Cho dù làm tiểu bộ khoái trong tổ chức này cũng có quyền hành lớn hơn đầu mục bắt người tại châu phủ cả vạn lần.
- Thiết đại nhân, ngươi đừng mang ta ra làm trò đùa nữa, ta muốn biết đã xảy ra
chuyện gì?
Tô Tín không tin Thiết Vô Tình đường đường là tuần bổ Lục Phiến Môn lại có thời gian tới phủ Thường Ninh làm đầu mục bắt người nhiều năm, cũng không rảnh rỗi tới cứu nhân vật nhỏ như hắn.
Thu hồi hai thanh Phượng Dực Bát Trảm Đao, Thiết Vô Tình nói:
- Chuyện dư đảng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh ta đã sớm biết rồi, thậm chí chuyện tranh đoạt kho tàng triều đình cũng đã biết, thậm chí ngay cả thân phận thật sự của Cung Thanh Phong cũng đã bị ta điều tra ra.
Tô Tín lập tức sững sờ:
- Vậy tại sao các ngươi không mau chóng tiêu diệt bọn chúng, mà lại để đến ngày hôm nay.
Thiết Vô Tình nhún nhún vai nói:
- Chúng ta biết rõ những chuyện này nhưng chúng ta không biết thân phận của kẻ khác, thậm chí Đỗ Nguyên Thánh còn có bè cánh khác hay không, chúng ta cũng không biết.
- Cho nên cấp trên phát hiện kho tàng và dư đảng của Đỗ Nguyên Thánh liền phái ta đến phủ Thường Ninh nằm vùng, hi vọng tìm được bọn chúng và hốt gọn một mẻ, diệt tận gốc hậu hoạn.
- Đáng tiếc ta không nghĩ tới Cung Thanh Phong và Giang Lăng nhẫn nhục như vậy, bọn chúng nhẫn nhịn hai năm mới động thủ.
Nghe được Thiết Vô Tình nói thế, Tô Tín lập tức lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Tính toán kĩ lưỡng bỗng chốc trở thành công dã tràng, Giang Lăng và Cung Thanh Phong đúng là không may.
Cho dù bọn chúng không chết trong cung điện dưới lòng đất, bọn chúng cũng không thoát khỏi phủ Thường Ninh.
Có cao thủ như Thiết Vô Tình ở đây, đoán chừng chờ tới lúc bọn chúng đi ra ngoài cũng không qua được cửa Thiết Vô Tình.
Đương nhiên mấy đại bang hội ở phủ Thường Ninh cũng chỉ là bia đỡ đạn.
Thiết Vô Tình vui vẻ nói:
- Tô bang chủ, ngươi cũng đừng trách ta, kỳ thật trước kia ta đã từng nhắc nhở ngươi, ta hỏi ngươi Dịch Kiếm Môn đạt được chìa khóa lúc nào, kỳ thật ta cũng ám chỉ ngươi đấy.
- Ta vốn muốn giải quyết cả kẻ cấu kết với Cung Thanh Phong, không nghĩ tới ngươi lại mang theo một đám người giết bọn chúng trong cung điện dưới đất.
- Ngươi cũng biết cung điện dưới đất một khi đóng lại, một giờ sau là không mở ra được, cho nên ta cũng không có cách nào khác.
- Việc các ngươi làm vượt xa sức tưởng tượng của ta, Giang Lăng và Cung Thanh Phong bị các ngươi tiêu diệt, cũng bớt cho ta không ít việc.
- Đáng tiếc khi ta nghĩ ra đã quá muộn.
Tô Tín lắc đầu, bây giờ hối hận không kịp.
Nếu như hắn có thể sớm nghĩ tới việc này, nếu nghĩ được như vậy hắn sẽ không cần gấp gáp tiến vào cung điện dưới đất như thế, mà chỉ cần đợi đến lúc Giang Lăng nhảy ra thì Thiết Vô Tình tự nhiên sẽ ra tay đánh chết hắn, như vậy cũng không phát sinh chuyện khốn khổ như bây giờ.
- Kỳ thật ta cũng không ngờ tới Tô bang chủ lại hung tàn như thế, đối mặt với đại môn phái như kiếm phái Thanh Thành lại không chút sợ sệt, ra tay không nương tình.
- Chậc chậc, nhi tử cường giả Nguyên Thần Cảnh Thanh Khư Kiếm Phương Thị, nói giết là giết, quả nhiên ta không nhìn lầm Tô Tín ngươi.
Thiết Vô Tình lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
Tô Tín cười khổ lắc đầu:
- Thiết đại nhân không nên gọi ta là bang chủ, ta đã không phải là bang chủ rồi. Nhưng lần này phải đa tạ Thiết đại nhân cứu mạng.
Nếu như lần này không có Thiết Vô Tình, cho dù Tô Tín hối đoái tiêu hao phẩm bảo vệ tánh mạng, thì kết cục cũng cực kỳ thê thảm.
Thiết Vô Tình lắc lắc đầu nói:
- Không nên vội cảm tạ ta, ta cứu ngươi không phải vì như vậy.
Tô Tín gật đầu nói:
- Thiết đại nhân có gì cần cứ nói thẳng, chỉ cần Tô Tín ta có thể làm được tuyệt dối không chối từ.
Trên thế giới này không có cơm trưa miễn phí, cũng không có chuyện tốt bánh từ trên trời rơi xuống.
Từ khi hắn tiết lộ tin tức của Giang Lăng và Cung Thanh Phong cho Tạ Chỉ Yến, còn nói ra chuyện đánh chết đối phương, kỳ thật nhiệm vụ của Thiết Vô Tình đã hoàn thành.
Hắn chỉ cần trở lại tổng bộ Lục Phiến Môn tại thành Thịnh Kinh chờ lĩnh công là được.
Nhưng Thiết Vô Tình lúc này lại xuất hiện ở chỗ này cứu Tô Tín, không chút do dự mà diệt đệ tử kiếm phái Thanh Thành, trong đó còn có Tứ Linh Kiếm Ngô Đạo Viễn đại danh ngất trời, nếu hắn không có yêu cầu gì mới là chuyện lạ.
Phải biết rằng Lục Phiến Môn mặc dù có quyền giám sát tông môn trong thiên hạ nhưng đại môn phái như kiếm phái Thanh Thành từ trước tới nay không xem Lục Phiến Môn ra gì, địa vị hai bên ngang hàng nhau.
Nếu tin tức này truyền đi khẳng định sẽ xảy ra phong ba to lớn, nói không chừng kiếm phái Thanh Thành sẽ trực tiếp phái người đi tổng bộ Lục Phiến Môn đòi công đạo đấy.