Dưới phong vân lôi, Phương Hạo nhìn sang Phiền Qua đánh vài chiêu đã chém A Nhượng bay đi, hắn lắc lắc đầu nói:
- Quả nhiên không hổ là Phiền Qua, nếu hắn tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, đừng nói top ba mươi phong vân bảng, hắn có khả năng tiến vào top hai mươi đấy.
Mạnh huynh, sau khi ngươi đi vào Thương Sơn thành ngàn vạn phải chú ý một ít, không nên trêu chọc Phiền Qua, hắn giết người không chớp mắt, hơn nữa người này tâm lý biến thái, kẻ chọc giận hắn không chết cũng tàn phế.
Phương Hạo chậc chậc cảm thán vài câu, hắn không nghe Tô Tín trả lời cho nên quay người tìm kiếm:
- Mạnh huynh ngươi nghe ta nói gì không? Mạnh huynh... Ồ? Người đâu rồi?
Phương Hạo quay người không nhìn thấy thân ảnh Tô Tín, đến lúc hắn nhìn sang phong vân lôi liền há hốc mồm, một thân ảnh màu trắng lại trực tiếp nhảy lên giữa phong vân lôi, hắn đứng giữa A Nhượng và Phiền Qua!
Lúc này Phiền Qua đang mỉm cười vui vẻ đầy dữ tợn, hắn đang tự hỏi mình nên chém đầu hoặc chém ngang lưng A Nhượng mới tốt?
Nếu đại nhân đã muốn giáo huấn nữ nhân Yến Khuynh Tuyết thì cứ chém ngang lưng đi, làm huyết tinh một chút mới có thể làm người ta nhớ lâu.
Vào lúc Phiền Qua chuẩn bị trực tiếp chém ngang lưng A Nhượng, hắn lại phát hiện có một người trẻ tuổi không biết lúc nào đã đứng trước mặt hắn, ngón út tay phải mau lẹ như sấm điểm lên thân đao của hắn, lúc này trên thân đao có lực lượng lớn truyền về, hắn phun ra một ngụm máu tươi, loan đao trong tay vỡ nát không còn hình dạng
- Lớn mật!
Yến Trọng Hằng tức giận quát một tiếng, không nghĩ tới lại có kẻ dám nhúng tay vào việc Yến gia bọn họ.
- Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau bắt giữ cuồng đồ này lại cho ta! Ta muốn xem là ai cho hắn lá gan, cũng dám nháo sự trên phong vân lôi.
Ba tên thủ hạ sau lưng Yến Trọng Hằng lập tức xông lên, quyền cước đao kiếm tấn công Tô Tín.
Bọn họ đều có thực lực Hậu Thiên Đại viên mãn, mặc dù không có danh tiếng lớn như Phiền Qua nhưng cũng là nhân vật phong vân lôi top năm mươi, bọn họ cũng xem như có danh tiếng trong Thương Sơn thành.
Nhưng đáng tiếc bọn họ đụng phải Tô Tín.
Đối mặt ba người xông tới, Tô Tín cũng không hề rút kiếm, hắn điểm một chỉ về phía trước, lúc này khí tức lạnh buốt như tuyết rơi tháng sáu, Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ bắn ra ngoài khoảng cách một trượng, một tên võ giả phun máu tươi và bay ra khỏi phong vân lôi.
- Chân khí phóng ra ngoài!
Đám người phía dưới mở to mắt, bọn họ vốn cho rằng tiểu tử này chết chắc rồi, nhưng không nghĩ tới hắn lại là võ giả Tiên Thiên.
Cho dù trong Thương Sơn thành có nhiều võ giả nhưng võ giả cảnh giới Tiên Thiên không khác gì phượng mao lân giác, phong vân lôi chỉ có top ba mươi mới có võ giả cảnh giới Tiên Thiên.
Hắn điểm một chỉ vào tên võ giả khác, Tô Tín cực kỳ tiêu sái quay người lại sau đó ngâm xướng:
- Thiên hạ phong vân có bọn ta!
Giẫm chận quay người tại chỗ, chỉ kính giống như bôn lôi, chỉ trong nháy mắt đánh bay một tên võ giả kia, trong nháy mắt hắn bị trúng mười bảy chỉ, kinh mạch vỡ vụn té xỉu trên đất.
- Giang hồ chốn ấy mới kinh qua!
Tên võ giả cuối cùng nhìn thấy tình hình không đúng liền quay người bỏ chạy nhưng Tô Tín lại cách không điểm một chỉ, chỉ lực giống như sao băng hàng thế, xâm lược như lửa, thế không thể ngăn cản, trực tiếp đánh tên võ giả bay ra ngoài, nội phủ trọng thương.
- Ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo!
Yến Trọng Hằng xem xét tình hình không đúng liền rút kiếm ra, hắn thi triển Liệt Nhật Viêm Dương Kiếm Pháp của Ly Hỏa giáo do mẫu thân chỉ dạy, kiếm thế cuồng bạo như lửa, uy lực như bôn lôi.
Tô Tín quay người rút kiếm, hồ lô rượu và vỏ kiếm của Tô Tín bay lên cao, hắn cầm Du long kiếm chém một kích vào không gian, lập tức đánh vào giữa kiếm thế Liệt Nhật Viêm Dương Kiếm Pháp của Yến Trọng Hằng.
Kiếm quang mang theo hào quang màu đỏ yếu ớt xuất hiện, một kiếm quang minh chính đại đánh Yến Trọng Hằng không cách nào né tránh, trường kiếm trong tay bị đánh nát, trơ mắt nhìn kiếm này gác lên cổ của mình.
Dùng khoái kiếm làm cơ sở, dùng Huyết Hà Thần Kiếm làm cốt tủy, dùng Đoàn gia kiếm pháp làm hình, ba loại kiếm pháp hợp nhất liền một chiêu chiến bại Yến Trọng Hằng cảnh giới Tiên Thiên.
Trên trán Yến Trọng Hằng đổ mồ hôi lạnh, hồ lô rượu và vỏ kiếm của Tô Tín vừa lúc rơi xuống.
Tô Tín thu liền thu vỏ kiếm, hắn nhảy lên mở hồ lô rượu ra, rượu không ngừng bắn lên không trung và rơi vào trong miệng Tô Tín.
Sau khi uống rượu, Tô Tín lúc này mới ngâm ra một câu cuối cùng:
- Một trận cuồng say vẫn hơn là!
Thiên hạ phong vân có bọn ta
Giang hồ chốn ấy mới kinh qua
Hoành đồ bá nghiệp coi hư ảo
Một trận cuồng say vẫn hơn là.
Ngâm xướng bài thơ này, phối hợp với hình ảnh Tô Tín đánh bại bốn người trong nháy mắt, ngay cả Yến Trọng Hằng cảnh giới Tiên Thiên cũng không tiếp nổi một chiêu trong tay hắn làm mọi người nhìn hắn tiêu sái tới cực hạn.
Đặc biệt động tác Tô Tín thu kiếm vào vỏ lúc cuối cùng quả nhiên trang bức tới tận cùng.
Phối hợp câu thơ hắn ngâm xướng càng làm mọi người cảm giác hắn là người hào sảng tiêu sái không bị trói buộc.
Một ít võ giả trẻ tuổi nơi này mới ra đời nhưng có thể nhìn thấy hình ảnh đại tông môn và thế lực lục đục với nhau.
Hiện tại nhìn thấy Tô Tín thì bọn họ mới biết đây mới là giang hồ hào kiệt mà bọn họ nên cảm nhận, một kiếm quấy thiên hạ phong vân, một bình uống rượu cạn nhân sinh!
Các nữ đệ tử xuất thân tông môn dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Tín.
Trong mắt bọn họ Tô Tín trang bức tới cực hạn, thực lực cường đại cộng thêm dung mạo anh tuấn, phong thái tiêu sái không bị trói buộc giống như đúc thiếu niên hiệp sĩ trong tâm trí của bọn họ.
Yến Khuynh Tuyết lo lắng an nguy của A Nhượng cũng thở ra một hơi, ánh mắt nhìn Tô Tín còn mang theo ý vị khác.
Nàng từng có mộng tưởng thiếu nữ, mộng tưởng có thiếu niên hiệp sĩ anh tuấn mang theo trường kiếm và nàng lưu lạc giang hồ xa xăm.
Đáng tiếc đó chỉ là mộng tượng lúc còn nhỏ thôi, trong hiện thực chỉ có hàng rào cây xanh dỗ dành nàng, chỉ có Lương bá che mưa chắn gió cho nàng lớn lên,
Tô Tín xuất hiện đối với Yến Khuynh Tuyết chẳng khác gì mộng tưởng.
Nhìn Tô Tín thu kiếm, Yến Trọng Hằng lúc này thở ra một hơi.
Thời điểm kiếm gác lên cổ hắn vừa rồi, hắn thật có cảm giác có sát cơ lạnh lẽo xâm nhập vào tâm thần, dường như sau đó hắn sẽ bị cắt đứt cổ.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Yến Trọng Hằng khàn khàn hỏi một câu.
Hắn không tin người trẻ tuổi có thể dùng một kiếm đánh bại mình là người vô danh.
Tô Tín lạnh nhạt nói:
- Ta là người nhìn thấy chuyện bất bình nên đứng ra quản. Ta chẳng qua là người qua đường mà thôi, không quen nhìn đám đại nam nhân các ngươi ức hiếp một nữ tử yếu ớt.
- Đại trượng phu phải tự cường, nên khoái ý ân cừu, hoành đạo bá nghiệp, tiếu ngạo giang hồ.
- Một đám người các ngươi suốt ngày chỉ biết xu nịnh âm mưu quỷ kế, khi nhục một nữ tử yếu ớt có cảm thấy xấu hổ hay không?
- Nhớ kỹ, ta là Mạnh Thanh Trạch, mấy ngày nay ta sẽ ở lại trong Thương Sơn thành, các ngươi muốn báo thù cứ tìm tới là được, ngươi tới bao nhiêu, Mạnh Thanh Trạch ta sẽ tiếp bấy nhiêu.
Nói xong Tô Tín quay người nhảy xuống lôi đài, đám người tự động nhường đường cho hắn đi, ánh mắt tất cả mọi người cả kinh nhìn Tô Tín.
Đặc biệt lúc Tô Tín nói câu: đại trượng phu phải tự cường, nên khoái ý ân cừu, hoành đạo bá nghiệp, tiếu ngạo giang hồ.
Những lời này quả thực đã đi vào tâm khảm bọn họ, cho dù những võ giả xuất thân tán tu hay đệ tử danh môn, tin tưởng bọn họ lúc còn trẻ đều có mong muốn như vậy.
- Chỉ có điều gặp càng nhiều, nhận thức lợi ích ghê tởm càng nhiều, dần dần mộng tưởng lúc trước cũng mai một trong tâm bọn họ.
Phương Hạo nhìn Tô Tín với ánh mắt kích động.
- Bà mẹ nó! Thì ra là cao thủ huynh, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, cao thủ huynh chờ ta một chút.
Lúc này trên phong vân lôi, sắc mặt Yến Trọng Hằng biến thành khó coi, sắc mặt đám người Yến Thư Hằng cũng không tốt hơn chút nào.
Tô Tín nói là nói Yến Trọng Hằng nhưng chẳng khác gì mắng cả bọn họ vào.
Vừa rồi khí thế Tô Tín quá mạnh, một chiêu đánh bại Yến Trọng Hằng làm nội tâm bọn họ kinh hãi, cũng quên đi nơi này là Thương Sơn thành, là địa bàn của bọn họ.
Hiện tại bọn họ muốn gây phiền toái với Tô Tín, đáng tiếc người ta đã đi, nghe khẩu khí của hắn dường như ở lại trong Thương Sơn thành vài ngày, cho nên bọn họ muốn báo thù phải suy nghĩ kỹ hơn.
Yến Trọng Hằng hừ lạnh một tiếng quay người rời đi, đám thủ hạ của hắn mang theo đám người Phiền Qua trọng thương theo cùng.
Đám Yến Hoàng Cửu bên kia cũng nhanh chóng trở về, bọn họ hôm nay mất mặt quá lớn.
Đoán chừng không cần tới ngày mai, chuyện xảy ra trên phong vân lôi sẽ truyền khắp cả Thương Sơn thành, bọn họ cũng thành trò cười trong mắt dân chúng.
Đợi đến lúc tất cả mọi người rời đi, A Nhượng đi xuống lôi đài, hắn hổ thẹn với Yến Khuynh Tuyết:
- Thực xin lỗi tiểu thư, là ta quá vô dụng.
Yến Khuynh Tuyết lắc lắc đầu nói:
- Không sao, kỳ thật ngươi không cần đi lên, bị bọn chúng mắng vài câu cũng không mất miếng thịt nào.
A Nhượng nói:
- Ta thật không quen nhìn bọn chúng khi dễ tiểu thư.
Lương bá lắc đầu:
- Tiểu tử ngươi còn quá trẻ, không chịu nổi kích thích.
Tiểu nha hoàn nói:
- Đúng vậy, nếu Nhượng đại ca ngươi tu luyện tới mức của Mạnh thiếu hiệp vừa rồi thì có thể nói như vậy.
Nói xong ánh mắt nha hoàn tỏa sáng như sao trời:
- Vị Mạnh thiếu hiệp kia vừa rồi thật sự quá đẹp trai! Nếu ta có thể cưỡi ngựa theo hắn lưu lạc giang hồ thì quá tốt.
A Nhượng buồn bã nói:
- Vậy chờ ngươi học được cưỡi ngựa rồi nói sau, ngươi học cưỡi ngựa cả một năm nhưng không học được thì làm sao thúc ngựa lưu lạc giang hồ.
Nha hoàn nghiến răng nghiến lợi giẫm chân A Nhượng một cái.
Lương bá quát lớn:
- Đi, đi, hai người các ngươi đừng làm rộn, cũng không nhìn bây giờ là lúc nào.
Nghe Lương bá quát lớn như thế làm hai người A Nhượng tỉnh ngộ.
Lương bá quay người nói với Yến Khuynh Tuyết:
- Tiểu thư, Mạnh Thanh Trạch xuất hiện đối với chúng ta mà nói là kỳ ngộ, chúng ta phải mời chào người này gia nhập chúng ta.
- Ý của Lương bá là?
Lương bá trầm giọng nói:
- Nhất định phải mời chào Mạnh Thanh Trạch, chỉ cần có thể thành công mời chào Mạnh Thanh Trạch, chúng ta không những có thể tự bảo vệ mình, thậm chí có cơ hội cướp vị trí người thừa kế thành chủ.