Sau khi đợi Tô Tín đi khỏi, một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc nho nhã từ đằng sau bức bình phong bước ra, chép miệng nói:
- Người thanh niên này thật không tầm thường, cơ mưu này thật khủng khiếp, e là hắn chưa đến hai mươi nhỉ? Tam gia, người yên tâm giao Khoái Hoạt Lâm cho hắn sao? Không sợ hắn sẽ trở thành Trần Đáo thứ hai sao?
- Sợ? Ta chỉ sợ hắn không trở thành được Trần Đáo thứ hai thôi!
Khóe miệng Hổ tam gia lộ ra ý cười:
- Lúc này tiểu tử đó nói không sai, ta đã già rồi, đánh đấm không nổi nữa, ngồi thêm cái ghế này khoảng mười năm ta cũng nên nghỉ ngơi rồi. Giờ bang chủ cũng già rồi, ông ấy đã bắt đầu bồi dưỡng thiếu bang chủ, đến lúc thiếu bang chủ kế vị, một đời hoàng đế một đời thần (vua nào thần đó), ngươi nghĩ hắn ta sẽ trọng dụng những lão già như chúng ta sao? Chi bằng sớm rút lui, tránh chướng mắt một số người. Đến lúc đó tiểu tử Tô Tín này có lẽ đã trưởng thành rồi, có người nghĩa tử này tại vị, ta cũng không sợ người khác lạnh nhạt, ít ra phú quý nửa đời còn lại vẫn có thể giữ được.
Người trung niên nho nhã ấy có chút do dự:
- Nhưng mà tam gia, biết người biết mặt không biết lòng, tiểu tử này mưu trí như vậy, người không sợ sau này hắn lấy oán báo ân hay sao?
- Hắn là một người thông mình, nên sẽ không làm như vậy. Nếu hắn phản bội ta, sẽ mang tiếng vong ân phụ nghĩa, chúng ta lăn lộn giang hồ, nếu có tiếng xấu thì ai còn dám theo cùng? Vì vậy phản bội ta, hắn chẳng có chút lợi ích gì. Nhưng nếu ta sống được lâu, với uy tín bao năm nay còn có thể giúp hắn áp chế được những người già trong bang, để hắn thuận lợi tiếp quản thế lực trong tay ta, sau khi kế vị cũng có được sự trọng dụng của thiếu bang chủ, vì vậy hắn không những sẽ không phản bội ta, mà còn hiếu kính với ta nữa.
- Vẫn là tam gia người nhìn xa trông rộng, tại hạ bái phục.
Người trung niên nho nhã đó chắp tay thán phục, giờ hắn đã biết được, vì sao Hổ tam gia này lại bất ngờ thu nhận Tô Tín làm nghĩa tử, thì ra ông ấy đã nghĩ xa như vậy.
Hổ tam gia xua tay, thu lại nụ cười, nói:
- Nhìn xa trông rộng? Cũng có thể, lăn lộn bao nhiêu năm nay, nếu không có tính toán, ta cũng không sống được đến ngày hôm nay. Vừa rồi ta nói với tên tiểu tử Tô Tín đó lúc Phi Ưng bang chúng ta vừa lập ra có hơn ba mươi người, nhưng bây giờ chỉ còn lại mười mấy lão già. Nhưng ngươi nghĩ mười mấy người đã chết kia là vì quyết đấu bang phái sao?
Người trung niên nho nhã đó bị ánh mắt lạnh lẽo của Hổ tam gia làm cho sợ hãi, liên quan đến chuyện bí mật năm xưa của Phi Ưng bang, ông không dám nghe tiếp nữa.
Lúc này ngoài cổng nhà Hổ tam gia, Tô Tín chắp tay nói với Lý Cương và Lý Hoại:
- Hai vị có thể đến giúp sức đó là vinh hạnh của Tô Tín ta, sau này mọi người đều sẽ là huynh đệ.
Lý Hoại lạnh lùng đáp:
- Tam gia để ta theo ngươi là muốn giúp ngươi xây dựng được địa vị vững chắc trong Phi Ưng bang, đừng nghĩ ta sẽ xem ngươi là lão đại, giống như những tiểu lâu la kia bảo sao nghe vậy!
Nói xong, Lý Hoại chợt quay người bước đi, dường như không coi Tô Tín ra gì.
- Hứ! Ăn nói kiểu gì vậy? Tô lão đại là nghĩa tử mà tam gia vừa mới thu nhận đấy!
Nhìn thấy thái độ Lý Hoại như vậy, Hoàng Bính Thành bỗng nổi giận.
Cũng không biết là vì Lý Hoại không coi Tô Tín ra gì hay là vì cái chữ tiểu lâu la đâm thẳng vào mặt hắn.
Lý Cương cười híp mắt bước đến trước chắp tay:
- Tô lão đại, cậu ta là người như vậy, người đừng để bụng, ta đi khuyên cậu ấy.
Nói xong, Lý Cương liền đuổi theo Lý Hoại.
Hoàng Bính Thành lẩm bẩm: “Đuổi theo làm gì chứ? Đừng tưởng mình biết đánh đấm thì ghê gớm lắm sao?”
- Ngươi biết hai người này sao? Tô Tín đột nhiên hỏi.
Hoàng Bính Thành gãi đầu:
- Tôi có nghe qua Lý Hoại là tay chân đứng đầu trong các thuộc hạ của Hổ tam gia, tuy mấy năm gần đây mới lộ diện nhưng lại ra tay tàn độc, nổi tiếng không sợ chết trong Phi Ưng bang chúng ta. Còn về Lý Cương, hắn cũng có thân phận tương tự Lý Hoại, đều là tay chân trẻ tuổi dưới trướng Hổ tam gia nhưng so với Lý Hoại, hắn lại không có tiếng tăm gì.
Nhắc đến Lý Hoại, Hoàng Bính Thành vẫn mang vẻ phẫn nộ:
- Hứ! Tên Lý Hoại đó cũng quá hống hách rồi, hắn tưởng hắn là ai chứ? Giờ đến tiểu đầu mục cũng chẳng phải! Còn xem thường tiểu lâu la, hắn chẳng phải cũng là tiểu lâu la sao! Xem Lý Cương người ta kìa, cũng thân phận đó, nhưng biết khiêm tốn hơn nhiều. Đâu giống với Lý Hoại, bộ dạng giống như lão đại lão nhị vậy.
Tô Tín điềm tĩnh lắc đầu:
- Ngươi không hiểu đâu, chó cắn người thường sẽ không sủa.
Hoàng Bính Thành khó hiểu gãi đầu, có những thứ Tô Tín nói hắn không thể hiểu được là ý gì.
Nhìn thấy Tô Tín nhấc chân bước đi, hắn cũng lập tức đi theo.
Sau khi Tô Tín về Khoái Hoạt Lâm, những bang chúng trước đó nhìn thấy Tô Tín không chỉ từ chỗ Hổ tam gia trở về mà còn dẫn theo hai tay chân có tiếng tăm trong bang về, bọn họ liền thay đổi thái độ với Tô Tín.
Có thể có được sự thừa nhận của Hổ tam gia chứng tỏ Tô Tín đã hoàn toàn đã đứng vững trong Phi Ưng bang.
Trong bang phái không so sánh tông môn, chỉ cần người bên trên không phản đối, lật đổ lão đại cũng không phải là chuyện gì to tát.
- Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, thưởng thành công gồm 10 điểm phản diện, 1 viên Dưỡng khí đan 1.
Vừa bước vào Khoái Hoạt Lâm, trong đầu Tô Tín đã vang lên âm thanh của hệ thống.
Viên Dưỡng khí đơn đó được Tô Tín cất vào chỗ hệ thống, giờ không phải là lúc uống nó.
- Đã sắp xếp xong chỗ Lý Cương và Lý Hoại chưa? Tô Tín hỏi.
Hoàng Bính Thành vội đáp:
- Đều đã sắp xếp xong, nơi ở là phòng tốt nhất của nhà trọ Đông Thăng, mỗi ngày tốn một hai lượng bạc đấy.
Hai người này tuy mang danh nghĩa là cùng Tô Tín lăn lộn nhưng cơ bản lại là người của Hổ tam gia.
Trước khi Tô Tín đủ lông đủ cánh, vẫn cần luyện tốt công phu mới được.
- Lão đại, nhà của người tiểu nhân cũng đã thu dọn xong, có thể vào ở bất cứ lúc nào.
Hoàng Bính Thành cười nịnh bợ, giờ hắn đang vô cùng bội phục vị lão đại này.
Chỉ trong một ngày đã từ một bang chúng không có tiền đồ gì bạo gan giết chết lão đại rồi trở thành tiểu đầu mục trẻ tuổi nhất trong Phi Ưng bang kiêm nghĩa tử của Hổ tam gia.
Loại chuyện này, Hoàng Bính Thành sống nửa đời người giờ mới thấy lần đầu.
- Ta còn có nhà của mình sao?
Hoàng Bính Thành giải thích:
- Đây là căn nhà của đám người Thanh Trúc bang trước kia để lại, giờ Khoái Hoạt Lâm là của
chúng ta, chỗ này đương nhiên cũng là của lão đại rồi.
Tô Tín gật đầu.
Khoái Hoạt Lâm trước giờ đều thuộc địa bàn Thanh Trúc bang, chỉ là do gần đầy không biết vì sao Phi Ưng bang đột nhiên nổi điên khai chiến với Thanh Trúc bang mới giành được Khoái Hoạt Lâm này về tay.
Nghĩ tới căn nhà đổ nát trước kia của mình, Tô Tín không thèm phí lời với Hoàng Bính Thành nữa, rời đi ngay khỏi Khoái Hoạt Lâm.
Hinh Nhi hiện giờ đang ở trong quán Vương Bà.
- Ca ca! Huynh về rồi à!
Nhìn thấy bóng dáng Tô Tín, Hinh Nhi chạy một mạch đến, cứ như con lười dính vào người Tô Tín vậy.
- Được rồi, được rồi, là đại cô nương rồi mà không biết xấu hổ gì cả.
Tô Tín xoa đầu Hinh Nhi:
- Đi, ca ca dẫn muội đến nhà mới.
Tô Tín bế Hinh Nhi lên, lúc đi đã để lại một nén bạc cho Vương Bà, chỉ có một lượng bạc.
Không phải Tô Tín không muốn đưa thêm mà là ở nơi dân nghèo Trường Lạc phường này, có tiền vốn cũng là một cái tội.
Nếu Tô Tín đưa nhiều tiền đó là đang hại Vương Bà.
Tuy nói là chuyển nhà nhưng nhà cũ của Tô Tín chẳng có đồ gì để mang đi.
Thứ đáng giá nhất trong nhà, có lẽ chính là miếng đất đó.
Vì vậy Tô Tín chỉ mang theo mấy thứ để mặc là coi như xong chuyện rồi.
- Đúng rồi Hinh Nhi, chiếc vòng mẹ để lại cho muội đâu?
Tô Tín nhớ mẹ ruột của mình hình như có để lại một chiếc vòng tay, cậu vẫn giao cho Tô Hinh Nhi bảo quản.
Đây cũng là thứ quý giá duy nhất trong nhà cậu, dù cho là lúc khó khăn nhất, cậu cũng không hề nghĩ đến việc mang nó đi cầm cố.
- Vòng tay... vòng tay...
Khuôn mặt Hinh Nhi mang vẻ sợ hãi, tủi thân không nói nên lời.
Tô Tín xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng nói:
- Hinh Nhi đừng sợ, nói với ca ca vòng tay đang ở đâu, bị mất rồi sao?
Tô Hinh Nhi nhếch môi, mắt còn đọng lệ, nói:
- Vòng tay không bị mất, lúc trước ca ca bị thương, Hinh Nhi muốn đến quầy thuốc trộm ít thuốc về, nhưng đã bị ổng chủ bắt được. Ông ấy nói muội phải đền bù thiệt hại, thế là cướp mất vòng tay, ca ca, có phải Hinh Nhi vô dụng lắm không?
Nhìn thấy bộ dạng này của Hinh Nhi, Tô Tín nổi lên sát khí.
Nhưng miệng cậu ôn nhu nói:
- Yên tâm đi, ngày mai ca ca đưa muội đi lấy vòng tay về, giờ đi xem nhà mới của chúng ta đã.
Bên Khoái Hoạt Lâm, Hoàng Bính Thành đã sắp xếp xong, Tô Tín có thể vào ở ngay.
Ngôi nhà đó ở cạnh Khoái Hoạt Lâm, tuy không phải là nhà cao cửa rộng nhưng cũng là một ngôi tứ hợp viện không nhỏ.
Từ nhỏ Tô Hinh Nhi luôn sống ở nơi nghèo nàn giờ vào ở nơi “xa hoa” như vậy nên rất vui mừng, suốt buổi chiều nằm ngủ mắt cứ cười như vầng trăng lưỡi liềm.
Sắp xếp cho Tô Hinh Nhi nghỉ ngơi xong, Tô Tín trở về phòng của mình, lấy viên Dưỡng khí đan 1 đó ra.
So với Dưỡng khí đan thứ cấp, vẻ ngoài của viên Dưỡng khí đan 1 này ít ra cũng dễ nhìn hơn, cấp đánh giá cũng là một sao.
Một ngụm nuốt xuống, Tô Tín lập tức cảm thấy một dòng khí ấm chạy vào đan điền.
Như Hổ tam gia đã nói, võ giả ở giai đoạn hậu thiên quan trọng nhất là luyện hóa huyệt đạo bản thân.
Cơ thể có 108 huyệt đạo, con số hợp lại của thiên canh địa sát.
Đả thông được một huyệt đạo, thể lực, khí huyết và chân khí bản thân đều tăng lên.
Hổ tam gia nói luyện hóa huyệt đạo vô cùng gian khổ, điều này Tô Tín đồng ý, nhưng cũng không hoàn toàn tán thành.
Với những người bình thường, dù có nội công thì việc luyện hóa huyệt đạo cũng không hề dễ dàng.
Năm đó Hổ tam gia không được danh sư chỉ giáo, nội công bản thân cũng không phải là loại cao cấp, cộng thêm việc tư chất võ đạo trong người ông cũng thuộc hạng bình thưởng, chỉ có thể dốc sức vào những loại ngoại công như Thiết Sa Chưởng, bốn mươi năm chỉ luyện hóa được 30 huyệt đạo là chuyện bình thường.
Nhưng Tô Tín có hệ thống đại phản diện, tài nguyên không hề thiếu.
Còn có vô số công phu mạnh mẽ bên trong nữa, nếu cậu vẫn bị dừng lại ở cảnh giới hậu thiên vậy thì không cần luyện tiếp nữa, có thể lấy tóc thắt cổ tự tử luôn.
Nhờ vào chân khí mạnh mẽ của viên Dưỡng khí đan này, Tô Tín nhanh chóng đả thông huyệt vị đầu tiên của cơ thể.
Nhờ sức mạnh của Dưỡng khí đan, huyệt vị rất nhanh đã được chân khí dung hợp, máu huyết đi qua huyệt đạo đột nhiên trở nên dồi dào, chân khí đi qua cũng trở nên thông suốt, dường như chẳng có trở ngại gì.
Chỉ mở một huyệt đạo mà lập tức có thể giúp Tô Tín thay đổi lớn như vậy, cậu rất mong chờ lúc mình đạt được cảnh giới hậu thiên đại viên mãn, luyện hóa xong 108 huyệt đạo sẽ mạnh mẽ đến mức nào.
Cọt kẹt!
Cửa phòng bị đẩy ra, Hinh Nhi nhỏ bé bước vào.
- Sao vậy?
Nhìn thấy Hinh Nhi bước vào, Tô Tín thu lại tư thế luyện công.
- Muội ở một mình trong phòng nên thấy sợ, ca ca, muội có thể ngủ với huynh được không?
Hinh Nhi chớp chớp đôi mắt to nhìn Tô Tín, khuôn mặt mang vẻ như nếu không được đồng ý sẽ khóc lên vậy.
Tô Tín ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài một chút, không ngờ trời đã tối rồi.
- Được, nhưng khi ngủ phải ngoan đấy, không được tè dầm trên giường nhé.
Lúc trước trong nhà Tô Tín chỉ có một căn phòng và một chiếc giường, tất nhiên Hinh Nhi sẽ ngủ cùng với Tô Tín.
Tiểu cô nương không có cảm giác an toàn, một mình ở trong một căn phòng thực sự không quen.
- Ca ca thật đáng ghét!
Hinh Nhi chợt đỏ mặt.
Trước kia lúc còn nhỏ mẹ cô bận làm việc để kiếm tiền về, là ca ca trông nom cô, vì vậy chỉ cần cô không nghe lời việc gì, Tô Tín liền đem chuyện cô tè dầm lúc còn nhỏ ra trêu.
Sắp xếp cho Hinh Nhi xong, Tô Tín cũng ngủ theo.