Huyền Minh là người tạm thời thay thế chủ trì xử lý sự vụ trong Thiếu Lâm tự.
Phải nói thời điểm Huyền Khổ bế quan thì hắn là chủ trì Thiếu Lâm tự, phụ trách quản lý tất cả sự vụ trong Thiếu Lâm tự.
Nhưng hắn biết làm người, hơn nữa hắn không có tư tâm với Thiếu Lâm tự, không muốn tranh quyền đoạt lợi, cho nên tất cả đều xử lý theo quy củ.
Mình có thể quyết định thì chính mình quyết định, đại sự nhất định phải đi mời Huyền Khổ mới được.
Bởi vì có kinh nghiệm như thế, cho nên Huyền Minh có thủ đoạn và tâm trí không kém, những lời vừa rồi tuyệt đối có thể đánh động người khác, chỉ có điều rất đáng tiếc, hiện tại hắn đang đối mặt với Tô Tín.
Tô Tín vỗ vỗ tay nói:
- Huyền Minh đại sư phân tích thấu triệt, nói rất đặc sắc, chỉ có điều rất đáng tiếc, có đôi khi ta làm người rất tùy hứng.
- Tô Tín ta là người cô đơn, cũng không muốn học giang hồ hào hiệp đi khoái ý ân cừu, nhưng có chút chuyện đã nhận định thì không thay đổi.
- Các ngươi đi thôi, ta giao phật cốt xá lợi cho ai cũng không giao cho Thiếu Lâm tự.
Huyền Minh mặt không đổi sắc, đương nhiên hắn biết quan hệ giữa Thiếu Lâm tự và Tô Tín như thế nào, lần này hắn không cho rằng có thể dễ dàng cầm được phật cốt xá lợi trong tay Tô Tín.
Chỉ có điều Huyền Minh chưa mở miệng, Không Kiến bên cạnh lạnh lùng nói:
- Tô Tín, ngươi không nên không biết điều như vậy!
Thiếu Lâm tự bọn họ phái bốn cường giả Dương Thần cảnh tới đây bàn điều kiện với Tô Tín, kết quả Tô Tín lại có thái độ như thế, việc này làm cho đám người Không Kiến phẫn nộ.
Nếu đổi thành trước kia, thời điểm Thiếu Lâm tự bọn họ cường thế nhất, Tô Tín là thần tử Đại Chu dám có thái độ như vậy với Thiếu Lâm tự hay không?
Tô Tín mỉa mai nói:
- Ta biết điều? Vậy ngươi thế nào? Vị đại sư này, ngươi đã bao nhiêu năm không ra giang hồ? Còn tưởng rằng Thiếu Lâm tự hiện tại là võ lâm chí tôn không người dám chọc?
- Làm càn!
Không Kiến tức giận quát một tiếng, lần này hắn đã tức giận thật sự.
Phật châu trên cổ hắn không ngừng tỏa sáng, phật châu dùng chất liệu không biết tên nện vào người Tô Tín, phật châu giống như thái sơn áp đỉnh.
Tô Tín không sợ hãi, thậm chí hắn không có xuất thủ ngăn cản, bởi vì hắn đã cảm giác được có người đến.
Thời điểm phật châu sắp đánh tới người, một đại thủ ấn đánh tới, trực tiếp đánh bay phật châu kia ra ngoài, sắc mặt Không Kiến biến thành khó coi.
Đại Thế Chí Thượng Sư mang theo năm tên võ giả đến đây, tất cả đều là tồn tại Dương Thần cảnh.
Lần này bắc thượng, Mật Tông phái ra không ít cường giả, có Kim Cương tự, có các giáo phái khác trong Mật Tông.
Chỉ có điều đại đa số người đang ở trong hoàng cung hỗ trợ nghiên cứu bí mật bạch ngọc thạch bản, cho nên mới lộ ra vẻ Mật Tông không phái bao nhiêu người tới.
- Tây Cương Mật Tông!
Lần này sắc mặt Huyền Minh biến thành khó coi.
So sánh với thù hận của Tô Tín, thù hận của hai tông môn mới thật sự là không chết không thôi.
Một khi một phương khác chiếm cứ thắng lợi, một phương khác sẽ dùng toàn lực xoắn giết đối phương!
Đây chính là tàn khốc trong tranh giành đạo thống, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt đối phương.
Đại Thế Chí Thượng Sư chắp tay trước ngực nói:
- Đều nói Thiếu Lâm tự bá đạo, hôm nay gặp được, quả nhiên là thế.
- Ngã phật từ bi, các ngươi không suy nghĩ độ hóa tội ác trên thế gian, các ngươi lại như bè lũ xu nịnh động thủ tại đây, quả nhiên Thiếu Lâm tự đã sa đọa.
Huyền Minh cười lạnh nói:
- Có sa đọa cũng không giống phiên tăng Mật Tông nấp ở Tây Cương dạy bảo đám dị tộc ngu muội, rời xa bảo địa như Trung Nguyên, cũng khó trách các ngươi muốn dạy đám ngu dân không biết đọc sách viết chữ học tập phật pháp.
Sắc mặt đám người Đại Thế Chí Thượng Sư biến đổi, bởi vì Huyền Minh nói lời này không chỉ mắng Mật Tông, thậm chí còn mắng bọn họ.
Tây Cương Mật Tông có rất ít người Trung Nguyên, đại bộ phận đều là người dị tộc.
Hơn nữa những dị tộc này còn không có quốc gia.
Chỉ là một ít tiểu bộ lạc tại Tây Cương.
Thậm chí Tây Cương bọn họ sinh tồn cũng là việc khó khăn, càng không nói đọc sách biết chữ hay tập võ.
Cho nên Mật Tông thu đồ đệ khó khăn hơn Trung Nguyên rất nhiều, cho dù tìm được đệ tử phù hợp cũng phải dạy bọn họ rất nhiều thứ.
Nếu không phải Mật Tông có thần thông quán đỉnh, có thể giảm bớt thời gian tu luyện cho đệ tử, Tây Cương Mật Tông sẽ suy sụp nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Trọng yếu nhất Tây Cương Mật Tông trải qua mấy ngàn năm phát triển, đệ tử trong tông đều là người Tây Cương, ngay cả bọn họ nói chuyện cũng là ngôn ngữ bản địa Tây Cương, chỉ có một ít võ giả Hóa Thần cảnh đi tới Trung Nguyên lưu lạc mới học tập ngôn ngữ Trung Nguyên.
Đám người Đại Thế Chí Thượng Sư đều là người Tây Cương, Huyền Minh nói dị tộc ngu muội không phải nói bọn họ thì nói ai?
Gương mặt Đại Thế Chí Thượng Sư lộ ra một tia giận dữ, hắn lạnh lùng nói:
- Ta biết rõ các ngươi hôm nay tới đây làm gì, các ngươi không thể cầm phật cốt xá lợi rời đi, Tô đại nhân cũng không giao cho các ngươi.
Huyền Minh nhìn sang Tô Tín, hắn biết rõ Tô Tín có thù hận rất sâu với Thiếu Lâm tự, huống hồ chỉ bằng những lời của Không Kiến vừa rồi, Tô Tín tuyệt đối không giao dịch phật cốt xá lợi cho Thiếu Lâm tự.
Chỉ có điều Thiếu Lâm tự không chiếm được đồ vật, Tây Cương Mật Tông cũng đừng mong chiếm được.
Cho nên Huyền Minh trực tiếp nói với Tô Tín:
- Tô Tín, ta biết rõ ngươi bây giờ không sợ hãi, phật cốt xá lợi trong tay ngươi, Thiếu Lâm tự ta không thể động thủ trong Thịnh Kinh thành.
- Chỉ có điều ngươi cũng đừng mong giao dịch phật cốt xá lợi cho Tây Cương Mật Tông, nếu ngươi cho bọn họ, chúng ta sẽ lập tức động thủ cường đoạt!
- Triều đình không cho phép ta động thủ với tứ đại thần bộ trong Thịnh Kinh thành, chẳng lẽ triều đình có thể quản tới ân oán giữa Thiếu Lâm tự và Mật Tông hay sao?
- Kể từ đó, ngươi đừng mong chiếm được cái gì!
Hiện tại Thiếu
Lâm tự cần ẩn nhẫn, Huyền Khổ rất biết ẩn nhẫn, với tư cách người thay mặt chủ trì Thiếu Lâm tự, Huyền Minh cũng biết ẩn nhẫn.
Chỉ có điều đối tượng ẩn nhẫn phải xem ai mới được.
Lúc trước Thiết Ngạo đánh cờ hiệu Lục Phiến Môn đòi công đạo, Huyền Khổ đường đường cường giả Chân Vũ cảnh cũng phải nhịn.
Nhưng hiện tại liên lụy đến Tây Cương Mật Tông, Thiếu Lâm tự lại không thể nhịn, cũng không cách nào nhịn.
Dù Tô Tín giữ lại hay hủy phật cốt xá lợi đều không thể lọt vào tay Mật Tông.
Thời điểm đối mặt với Mật Tông, thủ đoạn làm việc của Thiếu Lâm tự rất cực đoan.
Đại Thế Chí Thượng Sư và các cường giả Mật Tông đều tức giận.
Thiếu Lâm tự đã ép Mật Tông vào đường cùng, bọn họ còn muốn như thế nào? Đuổi tận giết tuyệt sao?
Đại Thế Chí Thượng Sư vừa muốn nói gì đó, lúc này Tô Tín lại nói:
- Huyền Minh đại sư thật sự chuẩn bị động thủ hay sao?
Huyền Minh thản nhiên nói:
- Tranh giành đạo thống không thể lưu tình, Tô đại nhân ngươi không rõ, hơn nữa tốt nhất đừng xen vào.
Nhìn thấy thái độ của Huyền Minh như vậy, lúc này đám người Không Kiến mới thoả mãn gật đầu.
Trước kia, Huyền Minh biểu hiện có vẻ khiếp đảm và sợ sệt, quả thực làm mất mặt Thiếu Lâm tự.
Hiện tại hắn biểu hiện không tồi, tối thiểu thời điểm đối mặt Mật Tông còn có thể kiên cường.
Tô Tín lắc đầu nói:
- Nói thật ta cũng không muốn xen vào, hiện tại phật cốt xá lợi Phật tông nằm trong tay ta, mà ta lại muốn đạt được lợi ích của mình, bởi vậy ta không thể không xen vào.
- Nhưng vấn đề là, hiện tại ta giao phật cốt xá lợi cho Mật Tông, các ngươi sẽ ra tay cướp đoạt, ta lại không muốn buông ân oán ngày xưa, không bằng thế này, chúng ta đánh cược một ván chứ?
Huyền Minh híp mắt hỏi:
- Đánh cược như thế nào?
Tô Tín nói:
- Rất đơn giản, hiện tại các ngươi tranh tài với người Mật Tông một hồi, thì các ngươi cầm phật cốt xá lợi rời đi, ta không muốn bất kỳ thứ gì khác, Mật Tông sẽ không ra tay ngăn cản.
- Nếu chúng ta thua thì sao?
Huyền Minh hỏi.
Tô Tín trầm giọng nói:
- Nếu thua, ngươi phải giao Kim Cương Bất Phôi Thần Công cộng thêm bản chép tay Bất Diệt Kim Thân của cường giả Chân Vũ cảnh Thiếu Lâm tự lưu lại cho ta!
Đám người Huyền Minh sững sờ, sau đó lập tức nói:
- Không có khả năng!
Huyền Minh cười lạnh nhìn Tô Tín:
- Tô Tín, ngươi có khẩu vị thật lớn, ngươi có biết hai thứ này là cái gì chứ? Đây chính là chí bảo truyền thừa của Thiếu Lâm tự chúng ta!
Tô Tín khoát tay nói:
- Phật cốt xá lợi cũng là chí bảo truyền thừa, không phải sao?
- Dùng một kiện chí bảo truyền thừa đi trao đổi một kiện chí bảo truyền thừa khác, Thiếu Lâm tự ta ngu ngốc sao?
Huyền Minh giận quá hóa cười, huống hồ Kim Cương Bất Phôi Thần Công và bản chép tay Bất Diệt Kim Thân còn trân quý hơn phật cốt xá lợi nhiều.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Huyền Minh đại sư, ngươi quên một việc, đây không phải giao dịch, đây là đánh cược, thắng thì các ngươi không cần giao ra cái gì và đạt được phật cốt xá lợi, chẳng lẽ ngươi không tự tin vào mình hay sao?
Huyền Minh vừa mới muốn nói ngươi dùng phép khích tướng cũng vô dụng, nhưng Không Kiến phía sau hắn lại nói:
- Đánh cuộc một lần thì như thế nào? Tây Cương Mật Tông an phận ở một góc nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chúng ta sợ bọn chúng hay sao?
Hắn vừa nói ra lời này, sắc mặt Huyền Minh thay đổi, hiện tại hắn đã hối hận, còn không bằng hắn dẫn Huyền Chân đến đây.
Những cao tăng chữ lót Không này chẳng ra gì, quả thật không đặt thủ tọa La Hán đường như hắn vào trong mắt, có thể đáp ứng việc này hay sao?
Chỉ cần là đánh cược thì có nguy hiểm, truyền thừa của Thiếu Lâm tự có khả năng lộ ra ngoài.
Loại việc này, cho dù chỉ có một ít nguy hiểm cũng không làm, bởi vì đây không phải vấn đề sợ hay không sợ.
Đôi mắt Tô Tín sáng ngời, đám người Thiếu Lâm tự này không an ổn như vẻ ngoài, nhưng đây không phải việc hắn quan tâm.
Không đợi Huyền Minh kịp phản ứng, Tô Tín đã nói:
- Tốt! Quả nhiên cao tăng Thiếu Lâm tự thống khoái, chuyện này quyết định như vậy.
Không Kiến đã đáp ứng, Huyền Minh không có mặt mũi đổi ý, đổi ý càng làm nội bộ Thiếu Lâm tự hiện tại xảy ra mâu thuẫn.
Cho nên Huyền Minh chỉ có thể nói:
- Đánh cuộc một lần có thể, nhưng ta phải về Thiếu Lâm tự tìm người.
Huyền Minh mang theo đám người Không Kiến là vì tự vệ, cho nên chỉ có ba người xuất quan, luận thực lực tuyệt đối không phải Dương Thần cảnh mạnh nhất trong Thiếu Lâm tự.
Dương Thần cảnh cũng có mạnh và yếu, tối thiểu Huyền Chân còn mạnh hơn đám người Không Kiến mấy lần.
Hơn nữa các cao tăng đời trước của Giảng Kinh đường đều rất mạnh, đã muốn đánh bạc thì Thiếu Lâm tự bọn họ sẽ tìm cường giả chính thức tới, mà không phải giống như hiện tại.