Dù sao thì Cừu Phi Dư cũng là cường giả đứng hạng sáu trên Bảng Đen, cũng là kẻ khơi lên huyết hải thâm thù ở võ lâm Trung Nguyên, bị phần lớn cường giả ở đây truy sát, thậm chí trong đó còn có cảnh giới Dung Thần.
Có thể trốn thoát khỏi tay nhiều cường giả như thế, ít nhất thì Cừu Phi Dư cũng phải có chút năng lực bảo hộ tính mạng mới được.
Khi thanh kiếm hàn băng địa ngục của Tô Tín lao đến, quần áo trên người Cừu Phi Dư đều bị xé nát, nhưng thứ lộ ra ngoài không phải là da thịt bình thường, mà là từng đám vảy chi chít, lớp da cứng ngắc xấu xí giống như vỏ của côn trùng vậy!
Đây mới chính là con bài chưa lật của Cừu Phi Dư.
Bình thường thân thể của võ giả tu luyện độc công đều rất yếu ớt, nhưng Cừu Phi Dư lại trực tiếp dung nhập xác của độc trùng, luyện hóa vào cơ thể mình, tạo thành đám vảy xấu xí “Áo giáp trùng độc”, sức mạnh phòng thủ còn đáng sợ hơn so với thân thể của võ giả chuyên tu trùng độc!
Nhưng dưới một kiếm chém xuống mạnh mẽ của Tô Tín, ngay cả áo giáp trùng độc cũng bị xuyên thủng, tạo thành vài đường nứt sâu, máu tươi đen ngòm chảy ra, nhìn rất đáng sợ.
Ánh mắt của Cừu Phi Dư lộ vẻ hoảng sợ, lúc trước những kẻ đuổi giết hắn đều là cường giả các chính đạo tông môn, thế nhưng chỉ có cường giả cảnh giới Dung Thần mới có thể một kiếm phá vỡ phòng ngự áo giáp trùng độc của hắn. Sao bây giờ Sở Giang Vương của Địa Phủ này cũng có thể làm được, chẳng lẽ lực công kích của hắn còn lớn hơn cảnh giới Dung Thần ư?
Nhưng không đợi Cừu Phi Dư kịp phản ứng, Tô Tín đã ra tay lần nữa.
Nghiêng người đạp một bước, Tô Tín đã đến trước mặt Cừu Phi Dư, đánh một chưởng, trong nháy mắt sức mạnh to lớn kia xé rách không trung, hàn băng lạnh thấu xương, ngay cả hành động của Cừu Phi Dư cũng chậm lại, không cách nào động đậy.
Lúc này, Cừu Phi Dư xuất hết toàn lực mới tránh thoát khỏi trói buộc của chân khí hàn băng, miễn cưỡng chống đỡ một chưởng kia. Nhưng hai tay lại bị một chưởng của Tô Tín đóng băng, tử khí địa ngục xâm nhập, khiến hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi đen thẫm xen lẫn với băng tuyết.
Mộ chưởng đánh tới, Cừu Phi Dư đã không còn sức ngăn cản, khi ấy toàn thân hắn đều bị đóng băng, Tô Tín chỉ cần khẽ xuất một chiêu, vị Vạn Độc Ma Quân đứng hạng sáu Bảng Đen này, cơ thể của hắn vỡ nát, không có lấy một giọt máu tươi, vô cùng thê thảm.
Bên này, Tô Tín đã giải quyết xong Vạn Độc Ma Quân, bên kia đám người Bạch Vô Thường cũng không kém hơn bao nhiêu, đều giải quyết sạch sẽ đám võ giả cảnh giới Dung Thần của Ác Nhân Cốc kia.
Khi Cừu Phi Dư chết, võ giả Ác Nhân Cốc đã muốn rời đi lập tức, không hề có ý định ở lại.
Đối với đám ác tặc hung đồ không có lòng tự trọng mà nói, nếu còn Cừu Phi Dư thì có lẽ bọn hắn sẽ đánh một trận thuận lợi vì Ác Nhân Cốc.
Bây giờ Cừu Phi Dư đã chết, những kẻ cầm đầu Ác Nhân Cốc cũng đã chết sạch, bọn hắn cũng không có thứ gọi là trung thành tử chiến vì Ác Nhân Cốc.
Lúc này, những võ giả nghe phong phanh vội vàng đến xem náo nhiệt đều bị dọa sợ lui ra sau mấy trăm trượng, ánh mắt nhìn về phía đám người Tô Tín đầy vẻ kinh dị.
Mặc dù bọn hắn chưa từng nghe nói Địa Phủ có thói quen lạm sát kẻ vô tội, nhưng bọn hắn lại bị thực lực của đám người Tô Tín làm trấn động, đâu chỉ sợ hãi, mà là sự kính sợ với thực lớn lớn mạnh.
Dù sao thì Ác Nhân Cốc cũng là thế lực có tiếng ở Lương Châu, thậm chí bọn hắn còn có dã tâm chiếm một vị trí trong Cửu Ngục Tà Ma. Nhưng bây giờ lại bị hủy diệt nhẹ nhàng, chỉ dựa vào bốn người Địa Phủ.
Ngày trước, nên biết rằng Hoàng Tuyền giáo, một trong Cửu Ngục Tà Ma, đã từng muốn mời bọn hắn gia nhập. Nhưng đám người Cừu Phi Dư rất có dã tâm, không cam lòng chịu khuất phục dưới trướng người khác nên đã từ chối.
Lúc đó, Hoàng Tuyền giáo thẹn quá hóa giận còn muốn ra tay truy sát Ác Nhân Cốc, thế nhưng cuối cùng lại không giải quyết được gì.
Bảy kẻ cảnh giới Dung Thần không thể khinh thường, đặc biệt là đại thủ lĩnh Cừu Phi Dư của Ác Nhân Cốc lại không thể dây vào.
Ngay cả võ giả cảnh giới Dung Thần võ lâm chính đạo cũng không thể làm gì hắn. Hoàng Tuyền giáo cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể tiêu diệt hết Ác Nhân Cốc. Sau này còn có thể dẫn đến việc Ác Nhân Cốc liều chết trả thù, cho nên cuối cùng người của Hoàng Tuyền giáo cũng không ra tay với Ác Nhân Cốc.
Bây giờ chỉ có bốn người thuộc Địa Phủ, lại có thể giải quyết toàn bộ Ác Nhân Cốc, nhẹ nhàng đơn giản đến mức người khác không thể tin được.
Tới bây giờ bọn hắn mới ý thức được hai cung Thiên Địa là trượng trưng cho điều gì, dựa vào việc bọn họ chỉ có ít người là có thể đứng đầu toàn bộ giang hồ.
Thật ra, từ trước đến nay, trên giang hồ có rất nhiều thế lực võ đều phân vân chọn giữa chất lượng hay số lượng. Không biết nên tập trung vào chất lượng tốt, hay là số lượng thì hơn.
Nhưng cuối cùng đa số vẫn chọn số lượng, bởi vì so với chất lượng thực sự, số lượng vẫn tốt hơn.
Cách làm quăng lưới rộng kiến bọn hắn chiêu mộ được rất đông đệ tử, cho dù trong số tất cả đệ tử chỉ có một phần nhỏ là thiên phú hơn người, còn những kẻ khác chưa hẳn là không có đệ tử làm nên chuyện.
Dù sao thì trong đường tu võ, thiên phú chỉ là một trong những điều kiện, có quan trọng nhưng không phải điều cần thiết nhất.
Trong lịch sử giang hồ không phải là chưa từng có võ giả có tư chất bình thường cuối cùng lại đạt được vị trí cao.
Cho nên cách làm quăng lưới rộng này có thể mê hoặc được rất nhiều đệ tử có thiên phú tốt, cũng có thể thu gom một đống đệ tử dự bị, nói không chừng trong những kẻ ấy còn có thể xuất hiện mấy người có chí phấn đấu. Địa Phủ và Thiên Đình lại trái ngược, bọn họ chỉ thu thận cường giả mạnh mẽ, đều không cần tất cả phế vật.
Đều dùng số lượng tài nguyên hiếm có trên người những cường giả này, cũng khiến thực lực của mỗi người bọn họ vượt xa hơn so
với tưởng tượng của võ giả giang hồ, đây chính là chỗ khác biệt.
Nhưng bây giờ, bốn người Tô Tín không có tâm tư quản mấy võ giả vây xem. Khi bọn họ giải quyết xong đám người Ác Nhân Cốc thì trực tiếp tiến vào vơ vét trong cốc một lượt. Chia đều những thứ tài nguyên tu luyện, quả nhiên đá xanh chất đống trong bảo khố của bọn họ.
Có lẽ bọn họ cũng thật sự không biết công dụng của đá xanh là gì, cho nên đá xanh mới bị coi là vật tầm thường ném sang một bên.
Sau khi tìm thấy đá xanh, đám người Tô Tín lập tức rời đi, thật sự trong bảo khố có một số tài nguyên tu luyện nhưng đều là hàng cấp thấp, chỉ để võ giả cảnh giới Hậu Thiên tu luyện. Những người như Tô Tín ngay cả cầm còn không thèm, nên trực tiếp vứt qua đây.
Kỳ thật mấy thứ Ác Nhân Cốc cất giữ cũng chẳng ra sao cả, bốn người Tô Tín chia đều cũng không có vật gì tốt, vốn chỉ có một ít tài nguyên tu luyện mà thôi.
Nhưng bọn họ có thể hiểu được, dù sao Ác Nhân Cốc cũng mới thành lập được hơn mười năm. Bốn trận đại chiến ở Lương Châu đã tiêu hao không ít, cho nên Ác Nhân Cốc mới liều mạng vơ vét chứ thật ra bọn chúng cũng không tích góp gì nhiều. Ít nhất thì cũng so được với lần trước Tô Tín kiểm kê tài sản của phái Thanh Thành Kiếm.
Rời khỏi Ác Nhân Cốc, Tô Tín lấy Chuyển Luân Vương ra cho bọn họ rồi nói:
- Ác Nhân Cốc là một trong số những thế lực khó dây dưa nhất cũng đã xong, về các thế lực còn lại muốn ra tay thế nào chúng ta có thể tách ra hành động, những thế lực nhỏ này hoàn toàn không thể uy hiếp được chúng ta.
Đám người Vương Ngọc khẽ gật đầu, không phải bọn họ tự cao tự đại, mà vì bọn họ có thực lực này.
Ác Nhân Cốc có sức mạnh uy chấn đứng đầu đều bị bọn họ tiêu diệt nhẹ nhàng, trừ khi có thế lực cao hơn ra tay, nếu không thì không có kẻ nào làm gì được họ.
Thậm chí dựa vào thực lực của bốn người Tô Tín, giả dụ nếu đối tượng là cường giả cảnh giới Dung Thần do Lão tổ Tô gia điều động, bọn họ có lòng tin sẽ đánh chết ngay.
Không phải đánh lén hay dùng thủ đoạn để giết, mà mặt đối mặt, bao vậy tấn công giết chết.
Với thực lực đáng sợ của bọn họ bây giờ mà lại đi tìm mấy thứ đồ nằm trong tay thế lực võ giả cảnh giới Hóa Thần hay cảnh giới Dung Thần, đó mới thật sự là không biết coi trọng nhân tài, lãng phí thời gian.
Cho nên Tô Tín với quyết định mỗi người một đường, tự mình tìm một mục tiêu động thủ, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này nhanh chóng.
Sau khi tách ra Tô Tín cũng không lấy mặt nạ Địa Phủ trên mặt xuống.
Bọn họ đều sử dụng thân phận Địa Phủ làm việc ở Lương Châu, không phải vì điều khác, chẳng qua là để thuận tiện mà thôi.
Ở Lương Châu mà nói, ngoại trừ việc dùng nắm đấm để nói chuyện ra thì không còn cách khác, ngay cả uy danh bên ngoài ở đây cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Giống như trước đó đám người Tô Tín không có thân phận rõ ràng, đám người Cừu Phi Dư cũng không hề chừa đường sống cho bốn người Tô Tín, trực tiếp chuẩn bị chiếm đoạt đám đá xanh vô dụng với họ.
Khi thân phận Địa Phủ của bốn người Tô Tín lộ ra, bọn chúng không dám liều mạng như trước nữa.
Tính cách liều mạng ấy, sau khi biết bọn họ đều thuộc cảnh giới trên Hóa Thần và Dung Thần thì càng không xuất hiện.
Nếu Tô Tín dùng thân phận Tứ Đại Thần Bộ ban đầu đến Lương Châu làm việc, chắc chắn vì hắn là người ngoài nên những chiến tích vang dội cũng như uy danh hiển hách đều sẽ bị xem nhẹ. Ngược lại khi họ mới vừa đánh chiến một trận hủy diệt Ác Nhân Cốc thì loại chiến tích này dễ dàng thu phục lòng người ở Lương Châu.
Cho nên lần này Tô Tín cũng không lấy mặt nạ xuống, trực tiếp đi về phía tây Lương Châu, mục tiêu lần này của hắn chính tiểu thế gia Khương gia của phía tây Lương Châu.
Đừng nhìn thế gia này nhỏ, thực ra lai lịch lại rất lớn, chính là hoàng tộc thượng cổ. Khi Nhân Hoàng còn chưa thống nhất nhân tộc đã khai sáng cả một tiểu quốc, thế nhưng cuối cùng không biết vì sao bị hủy diệt.
Lúc trước, chuyện tổ tiên Khương gia từng cho người khắc phù hiệu của tiểu quốc diệt vong lên phiến đá bạch ngọc, cho nên sau này có một số thứ được bảo quản ở Khương gia, thậm chí ngay cả Chuyển Luân Vương cũng phải phí hết tâm sức mới thăm dò được mọi chuyện trong Khương gia.
Nhưng cũng không quan trọng, Tô Tín chuẩn bị trực tiếp tới cửa đòi, nếu thực sự không được, vậy hắn hủy diệt Khương gia rồi từ từ tìm kiếm.
Mặc dù địa vị Khương gia lớn đến kinh người nhưng bây giờ đã suy vong thảm hại.
Đại Tấn mấy trăm năm trước, khi ấy Khương gia còn xuất hiện cường giả cảnh giới Dương Thần, muốn phục quốc, kết quả lại bị các thế lực võ lâm lớn ở Lương Châu liên thủ trấn áp, hao tổn nguyên khí. Cho tới bây giờ còn chưa khôi phục được, hiện tại toàn bộ Khương gia vẫn không có nổi một võ giả cảnh giới Dung Thần, không có gì đáng lo.
Nên Tô Tín mới trực tiếp lấy thân phận Sở Giang Vương, thản nhiên đến gặp Khương gia ở thành Lạc Nham.