Thiết Vô Tình nói không rõ ràng nhưng Tô Tín cũng không muốn truy hỏi.
Lúc này một tên bang chúng Phi Ưng bang tiến vào, hắn giao một tờ giấy cho Hoàng Bỉnh Thành.
Hoàng Bỉnh Thành xem xong liền đi tới nói với Tô Tín:
- Bang chủ, có chuyện kỳ quái. Trong bang truyền đến tin tức bảo hôm nay trong Thường Ninh phủ có rất nhiều võ giả từ bên ngoài tiến vào, thực lực đều rất mạnh.
Hơn nữa bọn họ đi vào Thường Ninh phủ lại bắt đầu nghe ngóng thế lực cường thế nhất Thường Ninh phủ, không biết muốn làm gì.
Thiết Vô Tình ở bên cạnh nói:
- Tin tức của các ngươi tới chậm rồi. Hôm nay ta tới là muốn nói chuyện này, Thường Ninh phủ sắp có đại sự xảy ra.
- Đại sự? Là đại sự gì?
Tô Tín hỏi.
Thiết Vô Tình hỏi ngược lại:
- Ngươi không biết người hôm nay tới là ai sao?
Không đợi Tô Tín trả lời, Thiết Vô Tình liền nói tiếp:
- Nói ra có thể hù chết người đó.
Thứ nhất chính là Dịch Kiếm môn trong năm phái cầm kiếm tại Kiếm Nam đạo. Người đến là Dịch Kiếm môn thiên nữ Tạ Chỉ Yến, thiếu tông chủ Dịch Kiếm Môn, đệ tử đích truyền Huyền Tâm kiếm chủ Mạnh Kinh Tiên, đứng thứ bảy mươi tám trong giang hồ Nhân Bảng.
Thứ hai là Thanh Thành kiếm pháp trong năm phái cầm kiếm tại Xuyên Nam đạo. Người tới là nhi tử trưởng lão Thanh Thành kiếm phái, Phương Đông Đình, đứng thứ một trăm lẻ năm trong Nhân Bảng.
Thứ ba là đường chủ Niên Bang trong thiên hạ thất bang tại Giang Nam đạo. Niên Bang chia thành xuân hạ thu đông tứ quý đàn, nhị thập tứ tiết khí đường. Lần này tới chính là đường chủ Giang Lăng, mặc dù hắn không phải là cao thủ trong Nhân Bảng nhưng chỉ vì tuổi quá lớn mà thôi, kỳ thật thực lực của hắn có thể so với cao thủ trước thứ tám mươi trong Nhân Bảng.
Thứ tư là đệ tử đích truyền Tương Nam đạo ba đại thế gia Nguyễn, Trương, Tưởng gia. Tam gia này danh khí không lớn trong Trung Nguyên nhưng lại là rắn rít địa phương ở Tương Nam đạo.
Thiết Vô Tình nói xong, hắn đang chờ Tô Tín chấn kinh nhưng không ngờ Tô Tín vẫn ngơ ngác nhìn hắn.
- Đừng nói với ta là ngươi không biết những môn phái này nhé?
Vẻ mặt Thiết Vô Tình kinh ngạc.
Tô Tín cười khổ nói:
- Ta nên biết sao? Ta vừa đứng vững gót chân tại ba mẫu đất Thường Ninh phủ này, những môn phái giang hồ kia cách ta xa như vậy, ta cố sức nghe ngóng bọn họ làm gì?
Thiết Vô Tình bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:
- Ngươi đúng là ở nhà không nghe chuyện ngoài cửa. Những người này không biết cũng được, nhưng tương lai không biết nhất định sẽ chịu thiệt.
Cũng được, hôm nay ta nói cho ngươi biết bang phái giang hồ, đỉnh cấp của giang hồ là gì để giúp ngươi tránh khỏi phải chịu thiệt.
Địa vực Đại Chu địa phân thành bốn mươi bốn đạo, mấy trăm châu phủ, bên ngoài còn có Đông Tấn, phương bắc thảo nguyên Kim Trướng Hãn Quốc, tây bắc dị tộc, Tây Vực ba mươi sáu nước, địa vực khổng lồ.
Nơi có người sẽ có giang hồ. Địa vực lớn như vậy cho nên có hơn mười vạn môn phái lớn nhỏ, nhưng có thể được xưng tụng là môn phái đỉnh cấp chỉ có mấy nhà mà thôi.
Mấy nhà này là Phật môn tam tự, đạo môn tứ tông, năm phái cầm kiếm, lục đại thế gia, thiên hạ thất bang, tả đạo bát môn, cửu ngục tà ma.
Tên cụ thể ta không nói nhiều, ngươi tùy tiện tìm người giang hồ nghe ngóng là biết được.
Người bốn phương tới đây lần nầy, Thanh Thành kiếm phái và Dịch kiếm môn đều là một trong cầm kiếm ngũ phái, mà Niên Bang là một trong thiên hạ thất bang.
- Từ ba đến chín, vậy một và hai là thế nào? Không có sao?
Tô Tín hỏi.
Thiết Vô Tình lắc lắc đầu nói:
- Có, nhưng cũng không phải đầu mục bắt người như ta có thể biết. Đây là bí mật của giang hồ, ngươi cũng không đủ địa vị và thực lực nên không có tư cách biết.
Tô Tín gật gật đầu. Sự thật đúng là như thế, giống như nông phu cho rằng hoàng đế hàng ngày đều có thể ăn bánh bao nhân thịt, có một thế giới không phải người thường có thể tưởng tượng ra.
- Đúng rồi, Nhân Bảng là cái gì?
Thiết Vô Tình giải thích:
- Nhân Bảng chính là bảng do triều đình thiết lập. Nó có một trăm lẻ tám vị trí, trên giang hồ chỉ cần là thế hệ trẻ tuổi tuấn kiệt dưới ba mươi lăm tuổi sẽ có tên. Nếu tuổi vượt quá hoặc vượt qua cảnh giới Tiên Thiên cảnh giới sẽ bị đá ra khỏi Nhân Bảng.
Triều đình mỗi tháng đều cập nhật bảng này, dựa theo thực lực võ giả và chiến tích, tin tức mà định ra bài danh.
Nếu như bài danh trong Nhân Bảng biến hóa lớn, như vậy triều đình sẽ sớm thay đổi bảng đơn.
Ngoài Nhân Bảng, triều đình còn có Thiên Bảng và Địa Bảng.
Thiên Bảng ba mươi sáu, Địa Bảng bảy mươi hai. Người có thể đi vào Thiên Bảng đều là nhân vật cấp tông sư cho nên Thiên Bảng không có bài danh.
Tô Tín suy nghĩ một chút và cười lớn:
- Nhị đào giết tam sĩ. Chiêu này của triều đình quả nhiên hung ác. Có Nhân Bảng và Địa Bảng, đoán chừng đám người giang hồ chém giết không ít.
Thân là võ giả, có nhiều người không háo sắc nhưng lại rất ít người không màng danh lợi.
Không có người cam tâm đứng dưới người khác nên làm cho bài danh Nhân Bảng và Địa Bảng cạnh tranh rất lớn, trong đó có không ít huyết tinh (1).
Triều đình chỉ dùng hai bảng này là có thể làm người trong giang hồ nội đấu và chém giết không ít. Người có thể nghĩ ra chiêu này thật không đơn giản.
Thiết Vô Tình nói:
- Thật ra, cho dù không có bảng đơn thì những người giang hồ kia cũng không ngừng chém giết lẫn nhau.
Mọi người đều có tâm ganh đua cho nên giang hồ chưa bao giờ thiếu tranh giành danh lợi. Triều đình chẳng qua có tác dụng phụ trợ trong đó mà thôi.
Tô Tín gật gật đầu. Trên giang hồ xưa nay đều có tranh giành danh khí. Hai người không quen biết nhau nhưng bởi vì có người so sánh hắn với kẻ khác nên sinh ra lòng ganh ghét mà đánh nhau đến kẻ sống người chết. Đây là chuyện hắn nhìn quen rồi.
Chẳng qua triều đình ném bảng đơn ra làm lớn một hồi, trong sáng hóa mà thôi.
Đương nhiên triều đình cũng không dám làm quá phận, ví dụ như Thiên Bảng sẽ không có bài danh mà chỉ ghi chép lại ba mươi sáu tên võ đạo tông sư trên giang hồ mà thôi.
Loại nhân vật này triều đình cũng không có gan trêu chọc vì nếu dùng loại thủ đoạn nhỏ này chọc giận cường giả thì bọn họ cũng có thể đi Vị Ương Cung
tìm hoàng đế nói chuyện tâm tình đấy.
- Mấy đại môn phái có thực lực mạnh như thế trong võ lâm Trung Nguyên, đến Thường Ninh phủ vắng vẻ này làm gì?
Tô Tín nghi hoặc hỏi.
Thiết Vô Tình nói:
- Đây chính là mục đích ta tìm ngươi. Nghe nói bọn họ tới đây tìm bảo tàng của minh chủ Tam Tương Vũ Lâm Minh năm xưa: cuồng sư Đỗ Nguyên Thánh.
Bọn họ nghe ngóng tin tức bang phái cường đại trong Thường Ninh phủ, đoán chừng cũng chỉ muốn rắn rít địa phương tìm hiểu tin tức mà thôi.
Phi Ưng bang của ngươi hiện tại là một trong năm đại bang phái Thường Ninh phủ nên bọn chúng chắc chắn sẽ tới tìm ngươi.
Ngươi cũng không nên cự tuyệt những người này. Đương nhiên ngươi cũng không cần cự tuyệt vì xem như giúp ta một tay, ngươi trông chừng bọn chúng, đừng để cho đám gia hỏa này gây ra đại sự gì đó trong Thường Ninh phủ.
- Minh chủ Tam Tương Vũ Lâm Minh? Vì sao ta chưa nghe nói qua nhỉ?
Tô Tín nghi hoặc hỏi.
Thiết Vô Tình vuốt vuốt thiết đảm trong tay, trên mặt lộ ra thần thái khâm phục.
- Đương nhiên ngươi không biết. Bởi vì Đỗ Nguyên Thánh đã mất tích mười tám năm, ta là một trong số cực ít người biết.
Ngày xưa Đại Chu quật khởi tại vùng đất Nam Man hoang vu mà cuồng sư Đỗ Nguyên Thánh lại là cao thủ khủng bố phụ tá Đại Chu, hắn chiêu mộ cao thủ tại Tương Nam đạo, Tương Giang đạo, Tương Tây đạo này và tạo thành Tam Tương Vũ Lâm Minh tiến công bá chủ Đông Tấn tại Trung Nguyên năm xưa.
Người này hùng tài vĩ lược, có thể nói là hùng chủ cái thế. Có thể nói Đại Chu chúng ta có địa vị hôm nay, công lao của cuồng sư Đỗ Nguyên Thánh là không thể bỏ qua.
Vào mười tám năm trước, lúc Đại Chu vương triều triệt để tiêu diệt Đông Tấn, cuồng sư Đỗ Nguyên Thánh lại bỗng nhiên mất tích, cả Tam Tương Vũ Lâm Minh sụp đổ, thế công của Đại Chu chậm lại, từ đó Đông Tấn hòa hoãn một lần và kéo dài hơi tàn tới bây giờ.
Thiết Vô Tình cầm chén trà len và uống một ngụm, nói:
- Tam Tương Vũ Lâm Minh lúc huy hòang nhất, thế lực và thực lực của nó không thua gì đại môn phái.
Đỗ Nguyên Thánh luôn đi theo Đại Chu tiêu diệt vô số bang phái lớn nhỏ phụ thuộc vào Đông Tấn, thu hết vô tận trân bảo hoặc là bí tịch võ công và linh dược thần đan.
Những vật này cho dù là môn phái đỉnh cấp nhất lưu của Dịch Kiếm môn cũng phải đỏ mắt chứ đừng nói là những người khác.
Tô Tín cũng uống một ngụm trà và nói:
- Xem ra thì bảo tàng Đỗ Nguyên Thánh còn chưa thấy bóng dáng vậy tại sao lại vì một truyền thuyết mà gây chiến?
Thiết Vô Tình cười nói:
- Những đại môn phái cũng không có ngu như vậy. Hiển nhiên phái một đống người tới mà tìm không thấy bảo tàng sẽ mất mặt vô cùng. Nếu thật sự có bảo tàng thì bọn họ có thể cho phép môn phái khác nhúng chàm hay sao?
Lần này bọn họ bảo thế hệ trẻ ra tay nhưng thực lực và cảnh giới đều là Tiên Thiên, đều là đá dò đường. Nếu phát hiện vấn đề lại phái người tới báo tin cũng không muộn.
Nói xong Thiết Vô Tình cũng đứng lên rời đi, nói:
- Ta đi trước, liên hệ triều đình của ta rất xấu hổ khi liên hệ với những môn phái giang hồ này. Một khi xảy ra chuyện gì thì ngươi báo tin tức cho ta là được.
Tô Tín gật gật đầu. Chờ Thiết Vô Tình rời đi, Hoàng Bỉnh Thành nói:
- Bang chủ, chúng ta bây giờ nên làm gì?
Tô Tín lạnh nhạt nói:
- Còn có thể làm gì ngoài chờ người những môn phái kia tìm tới?
Ngươi cũng nghe Thiết đại nhân nói chuyện rồi, những môn phái kia không phải tiểu bang phái chúng ta có thể chọc vào.
Những môn phái võ lâm bỗng nhiên đi vào Thường Ninh phủ đã làm Tô Tín không kịp trở tay.
Tô Tín cũng không có xung đột với bọn họ. Ngươi tìm bảo tàng của ngươi, nếu bọn họ chỉ muốn hỗ trợ thì chỉ cần có thể giúp đỡ Tô Tín cũng sẽ không chối từ. Dù sao hắn cũng đồng ý với Thiết Vô Tình truyền tin tức của đám bang phái cho hắn biết.
Lúc đám người Tô Tín đang chuẩn bị rời đi thì tầng một Thịnh Long lâu có tiếng động lớn huyên náo vang lên, Tô Tín dẫn người đi xuống lầu xem xét. Không ngờ vài tên thiếu niên cầm kiếm đang xung đột với chưởng quầy Thịnh Long lâu.
Trong đó một tên thiếu niên chừng mười lăm mươi sáu tuổi vỗ bàn quát:
- Tửu lâu các ngươi có ý gì? Giữa ban ngày còn muốn đuổi chúng ta đi, sợ chúng ta không trả tiền cho các ngươi sao?
Thiếu niên kia lập tức ném ra một thỏi bạc cạch lên mặt bàn, nhìn sức nặng tối thiểu cũng năm mươi lượng bạc.
Nhìn thấy thiếu niên này bức ép như thế, nội tâm chưởng quầy Thịnh Long lâu lập tức chấn động. Những thiếu niên nam nữ này lai lịch chỉ sợ không đơn giản, nhìn khí thế của bọn họ thì biết rõ.
Tiểu bang tiểu phái bình thường không thể bồi dưỡng ra khí chất như vậy.
***
(1) Huyết tinh: máu. Ý là nhiều người chết.