Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 97 - Giả Tạo Hiện Trường


trước sau

Đốn ngộ là cảnh giới huyền diệu mà ai cũng có thể tiến vào, thậm chí những người chưa từng học võ đạo cũng có thể tiến vào.

Một chiêu đốn ngộ, bạch nhật phi thăng. Mặc dù câu này nói hơi quá nhưng đốn ngộ đối với bản thân mà nói là một chuyện có lợi, có thể đột nhiên tiến bộ rất lớn.

Người bình thường đốn ngộ có lẽ là bởi vì suy nghĩ cẩn thận một chuyện gì đó nhưng võ giả đốn ngộ lại là cảm ngộ võ đạo.

Bất kể là có thực lực gì thì chỉ cần đi vào cảnh giới đốn ngộ là bản thân sẽ lý giải võ đạo cực kỳ rõ ràng, có thể gia tăng thực lực cực lớn.

Hơn nữa đốn ngộ có lợi ích rất lớn khi tu hành võ đạo sau này, ví dụ như học tập công pháp và vũ kỹ tiến bộ nhanh hơn người khác.

Ngoài ra nó còn tăng tiềm lực của võ giả lên, những thứ này không thể nhìn thấy bằng mắt.

Dù sao một khi môn phái nào phát hiện có đệ tử tiến vào đốn ngộ thì người đệ tử kia lúc trước có ngu dốt cũng sẽ được tấn thăng thành đệ tử tinh anh, được bồi dưỡng tỉ mỉ.

Phương Đông Đình đã từng vô cùng khát vọng tiến vào trạng thái đốn ngộ nhưng thứ này phải cơ duyên, ngươi càng khao khát thì càng không được.

Nhưng trước mắt, đồ nhà quê xuất thân từ vùng Nam Man này lại có thể tiến vào trạng thái đốn ngộ! Hơn nữa còn tiến vào đốn ngộ khi đang chiến đấu với mình, việc này khiến Phương Đông Đình cảm giác nhục nhã rất sâu.

- Đi chết đi!

Phương Đông Đình tức giận quát một tiếng, chân khí cường đại bộc phát, trường kiếm trong tay không còn thủy hỏa bao phủ mà nó biến thành lực lôi đình mông lung, tốc độ xuất kiếm của hắn như tia lôi, một kiếm này nhanh hơn kiếm kia.

- Đạo kiếm Bôn Lôi!

Giống như chín tiếng sét đánh vào trạng thái đốn ngộ của Tô Tín, hắn bừng tỉnh khỏi trạng thái này và tức giận không thôi.

Nếu mình vẫn ở trạng thái đốn ngộ thêm một chút thì nói không chừng có thể lĩnh ngộ ra nhiều thứ hơn nữa.

Nhìn thấy Tô Tín thoát ra khỏi trạng thái đốn ngộ, Phương Đông Đình cười đắc ý:

- Trong lúc đối địch mà dám đốn ngộ! Quả thực chính là không biết sống chết!

Đúng thế. Trạng thái đốn ngộ thật sự khiến người ta mê ly, động tác thân thể là vô thức. Thời khắc đối địch mà tiến vào đốn ngộ hoặc là đại phát thần uy tiêu diệt đối phương, hoặc là bản thân bị đối phương nhân cơ hội tiêu diệt.

May mà Tô Tín tiến vào đốn ngộ ở loại đầu tiên, cho dù nội tâm đốn ngộ nhưng không dừng tay.

Trạng thái đốn ngộ không thể bị quấy rầy, Phương Đông Đình toàn lực thi triển Bôn Lôi đạo kiếm làm đấu pháp của Tô Tín lộn xộn, lập tức bức hắn ra khỏi trạng thái đốn ngộ.

- Ta thấy ngươi không biết sống chết mới đúng. Nếu ngươi đã vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Ánh mắt Tô Tín nhìn Phương Đông Đình giống như nhìn người chết.

Cùng là Tiên Thiên Khí Hải Cảnh nhưng thực lực của Phương Đông Đình không thể so sánh với Tạ Chỉ Yến và Cung Thanh Phong, căn bản là đom đóm tranh sáng với trăng.

Khó trách có người thường xuyên nói, thực lực của võ giả không phải dùng đẳng cấp mà đánh giá.

Ngay cả bài danh Nhân Bảng cũng dựa theo chiến tích để bài danh, chứ không hẳn chỉ dựa vào cái gọi là thực lực và cảnh giới.

Trước khi đốn ngộ, Tô Tín không sợ Phương Đông Đình, chớ nói chi hiện tại hắn đã đốn ngộ, hơn nữa hắn vẫn còn có đòn sát thủ chưa thi triển.

Kiếm pháp của Thanh Thành kiếm phái chính là vạn vật tự nhiên, Phương Đông Đình bình thường dùng thuần thục nhất chính là thủy hỏa đạo kiếm, hiện tại Bôn Lôi đạo kiếm uy lực mạnh hơn nữa nhưng hắn vẫn không nắm giữ được toàn bộ.

Hắn bị Tô Tín ép bức hung ác nên mới cắn răng thi triển chiêu này.

Chiêu này trong mắt Tô Tín chẳng khác gì cái sàng đầy lỗ thủng.

Cái gọi là nhanh như Bôn Lôi trong mắt Tô Tín chính là chê cười.

Du long tung bay trên kiếm, hắn dễ dàng ngăn cản Bôn Lôi đạo kiếm, lực phản chấn bị tiểu cầu che tay triệt tiêu không ít, thứ khiến Tô Tín cảm thấy phiền phức chính là lực của lôi điện, nó làm Tô Tín tê dại.

Kiếm pháp có thể tạo ra lực lượng kèm theo chân khí, mặc dù Phương Đông Đình chưa chính thức lĩnh ngộ được Bôn Lôi đạo kiếm nhưng bản thân hắn là Khí Hải Cảnh, chân khí mô phỏng lực lôi điện cũng có vài phần uy lực.

Nhưng chỉ là vài phần mà thôi, Tử Hà Thần Công trong cơ thể Tô Tín tu luyện ra chân khí lập tức hóa giải lực lôi điện trong vô hình.

Tay trái Tô Tín đón đỡ lấy trường kiếm, tay phải hắn điểm ra một chỉ.

Trong nháy mắt, chỉ phong mật như kính vũ, tỏa sáng như bôn lôi.

Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ, Kinh Trập!

Kinh Trập như nghe sấm sét vì trong Nhị Thập Tứ Tiết, Kinh Trập đại biểu là lôi!

Phương Đông Đình kinh hãi vội vàng hoành kiếm đón đỡ nhưng uy lực của Kinh Thần chỉ vô cùng khủng khiếp, chỉ phong bắn vào thân kiếm phát ra tiếng nổ như lôi đình.

Uỳnh!

Phương Đông Đình phun ra một ngụm máu tươi, Kinh Thần chỉ công kích như gió táp mưa sa, đan điền khí hải và huyệt Đàn Trung bị chỉ lực oanh kích, chỉ lực như như lôi đình nổ vang trong thân thể, lúc này làm kinh mạch Phương Đông Đình bị thương.

Oong!

Du Long kiếm mang theo tần suất chấn động kỳ dị quét qua cổ họng Phương Đông Đình, nhìn như chậm chạp nhưng lại nhanh như cuồng phong.

Hiện tại kiếm của Tô Tín đã bớt vài phần quỷ dị tàn nhẫn nhưng tốc độ xuất kiếm lại nhanh hơn lúc trước ba phần.

Đây mới là khoái kiếm của Tô Tín, đường đường chính chính xuất kiếm nhưng người ta không cách nào ngăn cản.

Phương Đông Đình che yết hầu và không cam lòng nhìn sang, Tô Tín thản nhiên nói:

- Ta nói rồi, thực lực cũng không thể nói lên tất cả.

Cảnh giới Tiên Thiên rất mạnh, cho dù là Tiên Thiên Khí Hải Cảnh yếu nhất, tổng lực lượng chân khí cũng nhiều hơn Hậu Thiên Đại viên mãn vài chục lần.

Ngươi lại không thể phát huy ra toàn bộ uy lực của chân khí, cho dù chân khí sâu dày hơn nữa cũng chẳng khác gì trẻ con cầm kiếm mà thôi.

Tạ Chỉ Yến và Cung Thanh Phong đều có thể phát huy uy lực của chân khí tới mức tối đa nên uy lực rất kinh khủng.

Thực lực của Phương Đông Đình phát huy ra năm phần uy lực đã là cao.

Thật ra, Tô Tín có thể giết Phương
Đông Đình cũng là vì sau khi tiến vào đốn ngộ thực lực đại tiến, cộng thêm có Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ làm sát chiêu.

Nếu như ban đầu hắn đối mặt với sư thúc Trần Chiêu của Mạnh Trường Hà mà có thực lực như hiện tại thì hắn cũng không cần lãng phí Hỏa Diễm Đao, mà trực tiếp ra tay đánh chết tại chỗ là được rồi.

Sau khi giết Phương Đông Đình, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Tô Tín:

- Chúc mừng kí chủ đánh chết nhân sĩ chính đạo Phương Đông Đình, hoàn thành nhiệm vụ bộ phận chi nhánh, ban thưởng 200 điểm phản phái trị.

- Võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh võ chỉ có hai trăm điểm phản phái trị? Nếu như muốn tập hợp đủ 1000 điểm phản phái trị phải giết năm người?

Tô Tín lập tức hiểu nhiệm vụ chính đạo công địch không phải nhiệm vụ mà hắn hiện tại có thể hoàn thành, cũng không phải lần nào hắn cũng gặp võ giả Tiên Thiên yếu kém giống Phương Đông Đình.

Sau khi nghỉ ngơi một lát và khôi phục một chút nội lực, Tô Tín cảm giác chuyện này khó giải quyết.

Người Thanh Thành kiếm phái đã ở Tương Nam, chỉ cần nửa ngày là có thể tới Thường Ninh phủ.

Phương Đông Đình chết tại đây, cho dù hắn chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Giang Lăng cũng không thoát được Thanh Thành kiếm phái đuổi bắt.

Mặc dù không có người nhìn thấy chính mình giết Phương Đông Đình nhưng người Thanh Thành kiếm phái không phải người ngu, chỉ cần cẩn thận phân tích là nhất định có thể suy đoán ra hung thủ là ai.

Cho nên Tô Tín hiện tại cần có thời gian, cần giả tạo hiện trường chiến đấu mới được.

Hắn đưa thi thể Phương Đông Đình tới chỗ thi thể Cung Thanh Phong và A Thất lúc trước rồi bày ra tư thái ba người tự giết lẫn nhau.

Thi thể A Thất còn dễ nói, hắn là bị Tô Tín dùng Cừu Cực Chưởng đánh đứt tâm mạch mà chết, Tô Tín lại bổ sung vào cổ hắn một kiếm, làm thành bộ dạng nhất kiếm phong hầu.

Mà Phương Đông Đình bị Kinh Thần chỉ của Tô Tín Kinh Thần làm trọng thương mới giết nên chỉ cần không mổ thi thể thì sẽ không phát hiện ra.

Thứ khó giải quyết duy nhất chính là Cung Thanh Phong.

Hắn bị Tô Tín hối đoái Niêm Hoa Chỉ chấn vỡ kinh mạch toàn thân, Tô Tín lại bổ lên người hắn vết thương quá lớn nên chắc chắn huyết dịch toàn thân hắn hiện tại chảy khô rồi.

Bộ dạng như vậy kẻ đần nhìn cũng biết không đúng, võ giả Thanh Thành kiếm phái tuyệt đối có thể đoán được.

Cho nên Tô Tín cẩn thận dùng kiếm trong tay Phương Đông Đình cắt đứt yết hầu của Cung Thanh Phong, cẩn thận từng li từng tí không chạm tới kinh mạch.

Như vậy chỉ làm thành Cung Thanh Phong trước hết giết A Thất, sau đó Phương Đông Đình lại đồng quy vu tận (1) với Cung Thanh Phong.

Tuy có rất nhiều điểm đáng ngờ nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.

Sau khi bố trí xong hiện trường, Tô Tín cầm lấy trường kiếm trong tay Cung Thanh Phong trực tiếp đâm một kiếm vào xương sườn của mình. Lúc này máu tươi bắn tung tóe, sắc mặt Tô Tín tái nhợt.

Rút trường kiếm ra, Tô Tín lảo đảo đi trở về, nhìn hai người Hạ Thiên và Mạnh Trường Hà nằm trên mặt đất.

Mặc dù hai người này bị một kiếm của Cung Thanh Phong đánh trọng thương, thực lực của bọn họ không lọt vào mắt Cung Thanh Phong.

Kiếm kia chỉ tùy ý chém ra mà thôi, đại bộ phận lực lượng đều tập trung vào Phương Đông Đình và A Thất, từ đó cũng làm cho hai người trọng thương mà không chết.

Lúc này Mạnh Trường Hà vẫn còn hôn mê nhưng Hạ Thiên đã giãy dụa bò dậy.

Nhìn thấy Tô Tín bụm miệng vết thương ở xương sườn đi tới, Hạ Thiên liền vội vàng hỏi:

- Tô bang chủ, Cung Thanh Phong như thế nào rồi?

Sắc mặt Tô Tín khó coi nói:

- Chết rồi, Phương Đông Đình và tùy tùng A Thất đều là võ giả Tiên Thiên, cuối cùng dốc sức liều mạng đánh chết Cung Thanh Phong nhưng bọn họ cũng chết rồi.

Hạ Thiên lúc này thở ra một hơi, chỉ cần Cung Thanh Phong chết là tốt rồi, công tử Phương Đông Đình sống chết thế nào không phải việc hắn cần quan tâm.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, Tô Tín cười lạnh nói:

- Đừng có thả lỏng cảnh giác, đừng quên tại đây còn có Giang Lăng với Thần Cung Cảnh đấy.

Đối mặt hắn, cho dù chúng ta khỏe manh cũng không phải đối thủ của hắn, chứ đừng nói đang trọng thương thế này.

Nghĩ đến đây sắc mặt Hạ Thiên tái nhợt, hắn cười khổ nói:

- Không còn cách nào khác, chỉ có thể ở chỗ này chờ chết thôi.

Tô Tín nói:

- Đi đến cửa ra vào xem xét, nếu như Tạ Chỉ Yến có thể kéo dài trận đấu với Giang Lăng một giờ, hoặc là hắn mất phương hướng trong sương mù thì chúng ta có lẽ còn có một tia hi vọng. Ta vừa rồi thử rồi, trong sương mù mà không làm ký hiệu sẽ dễ dàng mất phương hướng.

***

(1) Đồng quy vu tận: chết chung.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện