Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào Dịch giả: Quyen.lv Nhìn bầu trời đêm, Lăng Tu nhất thời quên mất thời gian, cũng quên mất áp lực vào lúc này, cái áp lực của thời mạt thế không giây phút nào không ở hành hạ tâm thần người ta. Gió đêm thổi qua, lại có ánh trăng khuynh chiếu xuống, lá cây trên mặt đất liền nhẹ nhàng chập chờn phiên phiên khởi vũ.
Đột nhiên, một khí tức nguy hiểm truyền đến từ phía sau, quỷ dị âm trầm, thấm sâu tận xương tủy.
Lăng Tu quay đầu nhìn lại, một bóng đen hung mãnh vọt tới, hai răng nanh hướng về phía trước sắc bén giống loan đao tản mát ra khí tức âm lãnh.
Đây là quái vật gì? Tang thi?
Đang không có biết rõ đối phương là vật gì, Lăng Tu không có lỗ mãng cứng đối cứng cùng nó, mà chỗ lộn một cái tránh thoát. Bóng dáng màu đen kia đụng đầu vào cái cây to, nhất thời phát sinh một trận kêu rên, nó run thân thể đứng lên từ dưới đất, ánh mắt tản ra u mang tìm kiếm mục tiêu khắp mọi nơi.
Lúc này Lăng Tu rốt cục thấy rõ ràng dáng dấp nó, lông màu đen, khuôn mặt xấu xí dữ tợn, tứ chi mạnh mẽ hữu lực, đặc biệt hai răng nanh trắng hếu hướng về phía trước, khiến người ta có một loại cảm giác không rét mà run.
Đây là một đầu lợn rừng chừng trăm cân!
Đều nói động vật sẽ không chủ động công kích nhân loại, xem ra là nói bậy.
Lăng Tu cúi người, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm con lợn rừng.
"Lăng lạnh lùng, ngươi làm gì mà phát tiếng lớn vậy, ngươi ở đây làm gì?" tiếng Đường Tiểu Mạt truyền đến từ phía xa tràn ngập nghi ngờ.
Lăng Tu nổi giận một trận, quay đầu quát: "Hảo hảo mà đi WC đi, nói nữa ta liền xé miệng của ngươi ra."
Đây cũng không phải là đùa giỡn, con lợn rừng phát cuồng dị thường hung mãnh, ngay cả Dã Lang cũng phải e ngại ba phần, thân thể hắn tuy rằng được tăng cường, nhưng không có kinh nghiệm tác chiến cùng dã thú, một lần duy nhất là cùng một con chó, Đường Tiểu Mạt lúc này nếu mà lên tiếng làm hắn phân tâm, hắn làm sao có thể ứng phó được.
Con lợn rừng quay lại, mắt đỏ thắm nhìn chằm chằm vào Lăng Tu, tràn ngập tính hung tàn thô bạo. Lăng Tu thu hồi Khai Sơn Đao, ngược lại chậm rãi rút ra một cây chủy thủ quân dụng, cúi người, làm xong chuẩn bị.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con lợn rừng rít gào một tiếng, lao mạnh tới đây, tốc độ nhanh như thiểm điện, hơn nữa có màn đêm yểm hộ, Lăng Tu đều không phản ứng kịp thì lợn rừng cũng đã vọt tới trước mặt hắn, sau đó cắn một ngụm ở trên bả vai của hắn.
Một cảm giác đau nhức nhất thời nảy lên đại não, Lăng Tu đau nhức kêu một tiếng, chủy thủ trong tay không chút nghĩ ngợi liền đâm vào trên người con lợn rừng. Nhưng đầu lợn rừng này dị thường linh hoạt cùng xảo trá, khi chủy thủ vừa mới đụng chạm đến thân thể nó thì liền nhả ra nhanh chân chạy ra xa.
Liếc nhìn vai trái một mảnh huyết nhục mơ hồ, Lăng Tu cũng là sinh ra vài phần tức giận, ánh mắt trở nên đặc biệt lạnh lùng. Nắm thật chặt chủy thủ, như sói đói nhìn chằm chằm con lợn rừng, cắn răng hung hăng nói: "Không làm thịt ngươi ta không gọi là Lăng Tu!"
Con lợn rừng hiển nhiên là nghe không hiểu, ánh mắt của nó vẫn lộ ra dã tính như cũ, lông mao cả người dựng đứng hẳn lên, tiếp theo lại rít gào một tiếng phóng tới hướng Lăng Tu lần nữa.
Nhưng tầm nhìn quá thấp, tốc độ con lợn rừng lại nhanh, qua mấy cái, Lăng Tu lại bị thua thiệt, trên người bị con lợn rừng cắn vài miệng, máu tươi phun ra từ chỗ bị cắn, làm quần áo đều bị nhiễm đỏ.
Chết tiệt!
Lăng Tu hận con lợn rừng đến ngứa răng, chẳng biết tại sao liền lao tới công kích chính bản thân, hình như là xem mình làm sinh tử cừu địch, nhất định phải đem mình vào chỗ chết mới bằng lòng vậy, quả nhiên là vô cùng ủy khuất.
"Ực ực... Nói nhiều nói nhiều..."
Con lợn rừng lại vọt tới lần nữa, Lăng Tu rốt cục bắt được một tia quỹ tích.
"Đi tìm chết!"
Hét lớn một tiếng, chủy thủ trong tay hung hãn đâm ra. Thế nhưng lại thất bại, lại tập trung nhìn vào, trước mắt nào có bóng dáng con lợn rừng, còn chưa tới kịp thu tay về, Con lợn rừng xuất hiện từ bên cạnh, mở miệng to như chậu máu ra, thoáng cái liền cắn cánh tay cầm chủy thủ, răng nanh bén nhọn đậm sâu vào trong thịt, xương tay sắp bị cắn nát.
"A ~ "
Lăng Tu đau đến
kêu to lên, đứng lên từ dưới đất, dùng sức vung, con lợn rừng chừng trăm cân lúc này bị vứt bay ra ngoài bốn năm thước, rơi trên mặt đất phát sinh một tiếng kêu rên. Cúi đầu liếc nhìn cánh tay dầm dề máu, Lăng Tu nổi giận, thực sự nổi giận, gân xanh trên trán bạo khởi, máu tươi trong thân thể giống như bị thiêu đốt hẳn lên.
Hô hấp trở nên gấp gáp, khóe miệng đang không ngừng co rúm, trong mắt lóe lên hai điểm quang mang đỏ thắm rồi biến mất, trên người của hắn, chợt bạo phát một cổ sát khí làm đóng bang cả linh hồn, nhiệt độ toàn bộ không gian phảng phất như bị giảm xuống vài phần.
Con lợn rừng bò dậy từ dưới đất, nhìn thấy Lăng Tu lúc này, lộ ra loại biểu tình kinh khủng, cái vẻ tràn ngập dã tính cùng thô bạo bị ánh mắt dọa sợ cho nên cụng yên tĩnh lại vài phần, đặc biệt lông đang dựng thẳng lúc trước, lúc này đã nằm xuống trong nháy mắt, dính thật sát vào thân thể, thậm chí không tự chủ được mà rút lui vài bước về phía sau.
"Lão tử làm thịt ngươi đồ súc sinh này!" Lăng Tu nhìn chằm chằm con lợn rừng, một chữ một cái, chữ chữ băng hàn đến tận xương.
Vứt bỏ chủy thủ trong tay, Lăng Tu vọt thẳng tới con lợn rừng, uy thế bức nhân, tốc độ dường như huyễn ảnh, kích động lên một cổ cuồng phong vũ động, lá rụng trên mặt đất bị thổi bay đến không trung, sau đó lại bị một cổ kình phong cường đại nghiền nát.
Giờ khắc này, phảng phất một đầu dã thú tà ác nhất, hung mãnh nhất đã thức tỉnh vậy!
Con lợn rừng giống đụng phải thiên địch, sợ đến toàn thân run lập cập, không dám nhúc nhích.
"Ách a ~ "
Trong cổ họng Lăng Tu phát sinh một tiếng trầm thấp gầm rú, đập một phát làm nó ngã xuống đất, sau đó hé miệng, cắn vào yết hầu con lợn rừng. "PHỐC" nhất thời máu tươi bắn toé, lợn rừng phát sinh một tiếng kêu thảm thiết thê lương, tứ chi liều mạng giãy dụa, thế nhưng căn bản không cách nào giãy ra được. Lăng Tu tựa như điên vậy dùng sức cắn xé, cứng rắn cắn đứt cổ con lợn rừng, sau đó rút ra một khối da thịt đầm đìa máu chảy.
Há mồm nhổ ra da thịt trong miệng, tiếp theo lại là cắn một cái...
Hình ảnh máu tanh, tàn bạo, cặp mắt kia, tựa như một đầu sói đói ác độc.
Nửa phút sau, con lợn rừng đã chết không có khả năng chết lại, Lăng Tu lại như rơi vào điên cuồng, còn gắt gao cắn yết hầu con lợn rừng, mặt đất chung quanh, đều là máu từ trên người con lợn rừng chảy ra.
"Lăng lạnh lùng!"
Nhưng vào lúc này, Đường Tiểu Mạt xuất hiện sau lưng Lăng Tu, gào thét với Lăng Tu một tiếng.
Lăng Tu giống như bị điện giật luống cuống hồi tỉnh lại, ngồi thẳng người, đưa lưng về phía Đường Tiểu Mạt, không nói được một lời, chỉ cúi đầu nhìn một than đầy máu tươi.
"Lăng lạnh lùng, ngươi... Ngươi ở đây làm gì nè?" Đường Tiểu Mạt hai tay chắp sau lưng, nhận thấy được bầu không khí có chút quỷ dị cùng âm trầm, nàng đúng là không dám chạy tới, mà là thận trọng tới gần.
"Không có gì, giết lợn rừng mà thôi!"
Ánh mắt Lăng Tu bất định, "Ta đi rửa máu lợn rừng trên người." Vội vàng nói một tiếng, liền đứng dậy chạy hướng dòng suối nhỏ cách đó không xa.
Khi hắn đứng dậy rời đi, Đường Tiểu Mạt lúc này mới thấy thi thể đất con lợn rừng trên mặt, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
"Trời ạ, lẽ nào vừa rồi Lăng lạnh lùng dùng răng cắn chết sao?"
Đi tới chổ thi thể con lợn rừng, Đường Tiểu Mạt nhịn không được mà run lên.