Con tang thi to lớn như xe thiết giáp không sợ đạn, lực phòng ngự biến thái, nhưng nó vẫn là sinh vật, nếu là sinh vật, vậy thì tuyệt không khả năng không sợ lửa.Khi Quan Vân Vũ đổ hết bình xăng, Lăng Tu buông hai tay ra, sử xuất tất cả khí lực bình sinh chạy tới cửa thông đạo.phát giác Lăng Tu chạy ra, con tang thi to lớn rống một tiếng liền muốn dđổi theo, thế nhưng, thí cây thép để cho nó cảm thấy vô cùng không thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó không có đuổi bắt Lăng Tu, mà là xoay người, đi rút cây thép ra.Trong quá trình rút ra có máu đen tuôn ra, hơn nữa vì nó đâm vào bụng nên khi rút ra cây thép đã cắt qua ruột của nó, con tang thi to lớn đau đến kêu rên thất thanh.Lăng Tu rất hư nhược, chạy được một đoạn liền té ngã xuống đất."Lăng Tu huynh đệ!"Quan Vân Vũ vội vàng chạy tới, nâng hắn chạy vào thông đạo phòng cháy chữa cháy."Loảng xoảng"Lúc này, con tang thi to lớn đã rút được cây thép ném xuống đất, tìm tòi một vòng, cuối cùng khóa được hai người Lăng Tu cùng Quan Vân Vũ.Rống!Rống một tiếng rung trời, con tang thi to lớn lao tới với toàn bộ sức mạnh, mặt đất bị nó đạp ra từng cái hố, siêu thị như muốn sụp xuống.Lăng Tu và Quan Vân Vũ chạy trốn thục mạng, cảm thấy cửa thông đạo phòng cháy chữa cháy lại xa xôi như vậy, cảm giác giống như trong mộng muốn chạy trốn thật nhanh mà không được, làm người ta sốt ruột, lo nghĩ, sau lưng là con tang thi to lớn, càng làm người ta cảm thấy bàng hoàng, kinh khủng.Sau khi kéo Lang Tu vào thông đạo, Quan Vân Vũ lấy ra một con cái bật lửa."Quái vật đáng chết, xuống Địa ngục đi!"Bật lửa, ném cái bật lửa ra ngoài, sau đó chạy rất nhanh vào thông đạo phòng cháy chữa cháy, rồi đóng cửa lại.Cái bật lửa tạo ra một đường vòng cung duyên dáng trên không trung, cuối cùng rơi vào đám xăng trên mặt đất, "Hô" một tiếng siêu thị hóa thành một cái biển lửa trong nháy mắt, lửa cháy hừng hực bừng bừng bắt đầu thôn phệ tất cả.Con tang thi to lớn bị lửa bao phủ, tiếng kêu rên thê lương vang vọng toàn bộ siêu thị.
Ở dưới liệt hỏa thiêu cháy, da thịt của nó tựa như kim loại vậy bắt đầu bị hòa tan....Ra khỏi thông đạo phòng cháy chữa cháy đã có một chiếc xe đợi ở đó.Chờ Quan Vân Vũ, Lăng Tu và Đường Tiểu Mạt lên xe, Quan Hiểu Đồng liền khởi động ô tô.
Nàng cắn chặt răng, chịu đựng đau nhức, ra sức đạp chân ga.Chiếc xe gầm hét lên, trực tiếp chạy ra ngoài Quảng Lăng.Tiếng ô tô oanh minh hấp dẫn sự chú ý của tang thi bình thường ở phụ cận, không bao lâu, sau xe là một đoàn tang thi.
Phía trước, còn có đông đảo tang thi đánh tới hướng ô tô."Oành" "Oành" ...Tốc độ chiếc xe cực nhanh, tang thi nhào lên đều bị đánh bay, lưu lại ở mặt ngoài xe là từng bãi máu đen sẫm.Một con tang thi đang du đãng ở trên đường phố chưa phản ứng kịp, bị chiếc xe lao nhanh qua, nó trực tiếp tứ phân ngũ liệt, đầu cùng nội tạng bay khắp nơi.thật vất vả mới thoát khỏi thi đàn, chạy ra khỏi Quảng Lăng.Vừa lúc bầu trời trở nên quang đãng hơn, thái dương lại tái hiện nhân gian, ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, chậm rãi xua tan sương trắng quanh Quảng Lăng.Mà đối với bốn người Lăng Tu mà nói, ánh mặt trời này không thể nghi ngờ là ánh rạng đông, ánh sang của sinh mạng!"Lăng Tu huynh đệ, ngươi thế nào?" Quan Vân Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu vẻ mặt ân cần hỏi han.Lăng Tu ho khan vài tiếng, lắc đầu nói: "Ta không sao!"Nói xong, ngược lại nhìn về phía Đường Tiểu